Đường Nhu hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Đường Kiều Kiều ở đây, nhất thời khựng lại. Một cô bạn thân của cô ta liếc Đường Kiều Kiều một cái, rồi ghé vào tai cô ta thì thầm: “Đây là cô con gái nhà bà con xa kia của cậu à? Nhìn đúng là... rẻ tiền thật đấy.”
Đường Nhu có hơi chột dạ, khẽ gật đầu: “Mấy cậu về trước đi, tớ có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Sau khi đám bạn đi khỏi, Đường Nhu nhanh chân bước đến trước mặt Đường Kiều Kiều, thân thiết nắm lấy tay cô.
“Chị à, không ngờ lại gặp chị ở đây, đúng là trùng hợp thật.”
Đường Kiều Kiều rút tay về: “Công ty tôi ở ngay gần đây.” Có gì mà trùng hợp chứ.
Đường Nhu nghẹn lời, không ngờ công ty Đường Kiều Kiều lại gần đây. Biết vậy cô ta đã không tới chỗ này.
“Chỗ góc kia có quán cà phê, mình qua đó ngồi chút nhé?”
“Được thôi.” Đường Kiều Kiều thản nhiên gật đầu, sải bước đi về phía quán.
Đường Nhu lẽo đẽo theo sau, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Cô ta cứ tưởng Đường Kiều Kiều sau chuyện với Thẩm Lương chắc chắn sẽ mất mặt đến mức chui rút trong nhà. Ai ngờ cô còn dám thản nhiên đi dạo trung tâm thương mại, gặp mình mà không hề có chút áy náy.
Đồ không biết xấu hổ.
Đường Kiều Kiều ngồi xuống trong quán cà phê, mở thực đơn ra, thấy một loạt món tráng miệng phương Tây, món nào cũng khác hẳn với các loại điểm tâm truyền thống cô từng ăn, nhìn thôi đã thấy ngon mắt rồi.
Cô gọi phục vụ tới: “Cho tôi hai phần mousse, sabayon, tiramisu và bánh chiffon. Một phần ăn tại chỗ, một phần mang về.”
Cô đưa menu cho Đường Nhu: “Tự chọn đi.”
Đường Nhu lại nghẹn thêm lần nữa. Gọi lắm món như thế mà chẳng có phần cô ta.
“Cho tôi một ly cà phê là được.”
Đường Nhu nhẹ nhàng khuấy cà phê, lựa lời mở miệng: “Mẹ với em vẫn luôn nhớ đến chị. Hôm qua còn gọi cho chị mấy cuộc mà chị không nghe máy.”
Đường Kiều Kiều biết rõ còn hỏi: “Có chuyện gì mà gọi?” Không có việc gì thì chắc chắn bọn họ sẽ chẳng liên lạc.
Cái món sabayon này ngon thật. Bên ngoài nướng cháy nhẹ, cắn vào lan toả hương rượu và trứng béo ngậy, mềm mịn tan nơi đầu lưỡi, dư vị cứ quanh quẩn mãi không dứt.
Đường Nhu không lòng vòng nữa: “Chuyện hôm qua, chắc là có chút hiểu lầm thôi.”
Đường Kiều Kiều nuốt miếng bánh xong: “Hiểu lầm? Không hề có hiểu lầm gì cả.”
Đường Nhu khựng lại một chút, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ngây thơ vô hại: “Có người nói hôm qua chị muốn với Thẩm Lương…”
Đường Kiều Kiều cắt ngang: “Chỉ là chào hỏi.”
“Chào hỏi?” Đường Nhu ngớ ra, nụ cười tiểu thư suýt nữa không giữ nổi.
“Chứ còn gì nữa? Tình cờ gặp anh ta ở ngoài khách sạn, tôi định chào một câu, ai ngờ anh ta phản ứng dữ vậy.” Đường Kiều Kiều nhẹ nhàng xúc một thìa kem, thong thả nếm trên đầu lưỡi, liếc cô ta một cái rồi nói tiếp: “Chắc các người hiểu lầm gì rồi? Thẩm Lương nói gì với cô?”
Đường Nhu mím môi chặt lại. Thẩm Lương đã nói gì?
Hắn ta hả hê kể rằng Đường Kiều Kiều lấy cớ say rượu để bám lấy hắn, nên còn chưa kịp để cô mở miệng, hắn ta đã nhanh tay đẩy cô ngã luôn xuống đất.
Đường Kiều Kiều thở dài một tiếng: “Dù sao tôi cũng là thím út của Thẩm Lương, anh ta không chủ động chào hỏi đã đành, còn đẩy tôi ngã giữa đường nữa chứ. Đúng là thời thế đảo điên, lòng người khó lường.”
Đường Nhu: …
Đúng là nói dối mà không thèm chớp mắt.
Đường Nhu cắn môi: “Bất kể sự thật thế nào, sau đó Thẩm Lương cũng thấy mình hơi quá nên đã chủ động gỡ hot search rồi.”
Cô ta bày ra vẻ mặt chân thành: “Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”
Không hổ là nữ chính, dù trong bất kỳ tình huống nào, trước mặt bất kỳ ai, cũng có thể duy trì bộ mặt hiền lành vô tội.
Đường Kiều Kiều cụp mắt xuống: “Anh ta xóa hot search là vì cảm thấy tội lỗi thôi. Anh ta sợ cư dân mạng tiếp tục đào sâu, rồi lòi ra quan hệ giữa tôi và nhà anh ta, đào ra cả chuyện tôi từng gả cho chú út anh ta như thế nào.”
Ánh mắt Đường Nhu thoáng dao động: “Chị… em không hiểu chị đang nói gì.”
“Thôi đừng giả vờ nữa. Cô biết, tôi biết, Thẩm Lương cũng biết. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô cứ yên tâm làm thiên kim nhà họ Đường đi. Về nói với Thẩm Lương một tiếng, sau này gặp tôi thì nhớ gọi một tiếng ‘thím’ cho phải phép.”