Thẩm Ước cảm thấy cái dạ dày của mình như được cứu sống.
Từ sau vụ tai nạn xe, anh chưa từng ăn ngon như vậy — rõ ràng trước mắt cũng chỉ là mấy món đơn giản, thanh đạm mà thôi.
Thật sự là cô làm sao?
Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy “đầu bếp” kia cũng không hề rảnh rỗi, Đường Kiều Kiều đang ăn nốt miếng chả đậu phụ cô vừa thử ban nãy.
Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cô khi nhai phồng lên từng nhịp, trông cứ như một chú chuột hamster đang lén lút ăn vụng.
Nhìn cô ăn, Thẩm Ước lại càng cảm thấy ngon miệng hơn. Đến khi anh sực tỉnh thì mấy món trên khay đã sạch trơn.
Nhìn mấy chiếc bát trống trơn, Đường Kiều Kiều mỉm cười mãn nguyện — đây chính là lời khen tốt nhất dành cho đầu bếp.
Cô sẽ không lại tưởng chỉ vì anh ăn mấy món này mà vênh mặt, không biết mình là ai nữa chứ? Thẩm Ước đẩy khay ra phía trước, hằm hằm: “Dở tệ. Mang đi, mang đi.”
“Giờ tôi mới biết thế nào là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.” Đường Kiều Kiều bĩu môi, tức tối.
Tuy nói thế nhưng cô vẫn đứng dậy, vươn tay chạm nhanh vào trán anh, rồi lại sờ thử trán mình.
“Hạ sốt rồi, nghỉ ngơi thêm chút là ổn thôi.” Với cô, trị cảm cúm vặt bằng linh khí là chuyện quá đơn giản.
Cả người Thẩm Ước như trút được gánh nặng, cảm giác nặng nề trên người bỗng chốc tan biến, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn. Khi Đường Kiều Kiều lại đưa tay sờ trán anh lần nữa, anh không hất ra như thường lệ, chỉ nhắm mắt lại, khẽ nói: “Tôi muốn ngủ, ra ngoài đi.”
“Ăn xong là lăn ra ngủ, chẳng mấy chốc thành đầu heo cho xem.” Đường Kiều Kiều thầm lườm trong bụng.
Cô bê khay thức ăn xuống tầng dưới, dì Vương bước tới: “Phu nhân, vừa nãy có cuộc gọi tới, nói là quản lý của cô, bảo cô gọi lại ngay, có việc gấp.”
Trời đất, suýt nữa thì quên – cô vẫn còn là một minh tinh trong giới giải trí!
Đường Kiều Kiều quay lại phòng, tìm thấy chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu. Cô cắm sạc rồi mở máy, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ lập tức đổ về dồn dập – hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat, phần lớn là từ anh Tiền - quản lý của cô, còn lại là từ mẹ Đường và Đường Nhu.
Anh Tiền đúng như cái tên, chỉ quan tâm đến tiền.
Nghệ sĩ kiếm được tiền thì trong mắt anh ta là bảo bối, anh ta sẽ dốc lòng nâng đỡ. Còn nếu không kiếm ra tiền thì cứ mặc xác, coi như phế thải, tự sinh tự diệt.
Nguyên thân thuộc về nhóm thứ hai.
Cô ấy bước chân vào giới giải trí nhờ một cơ duyên tình cờ. Nhưng sau khi bị gắn mác tiểu thư nhà giàu lại còn gả vào hào môn, thì những danh phận ấy chẳng giúp ích gì cho sự nghiệp cả.
Bên phía nhà họ Đường thì sợ ảnh hưởng đến hình tượng “bạch phú mỹ” của Đường Nhu trong giới thượng lưu, nên dù có nhận lại nguyên thân cũng chỉ nói là một cô gái bà con xa, ngay cả danh phận còn không cho, huống chi nói đến chuyện nâng đỡ sự nghiệp.
Còn nhà họ Thẩm cưới Đường Kiều Kiều về, thực chất chỉ là cưới một người về để sung hỷ. Lúc cưới còn dặn dò kỹ càng, tuyệt đối không được tiết lộ quan hệ giữa cô và Thẩm Ước với ai.
Cha mẹ không thương, nhà chồng lợi dụng, cuộc đời của nguyên thân đúng là trò cười. Bảo sao sau này tâm lý ngày càng méo mó, cứ âm thầm gây chuyện.
Trong mắt công ty quản lý, cô ấy vẫn là nghệ sĩ nữ "ba không" – không bối cảnh, không tài năng, không danh tiếng.
Anh Tiền có nhiều nghệ sĩ dưới trướng, đẩy nguyên thân vài lần không ra kết quả thì gần như bỏ mặc luôn, có khi cả tháng cũng không gọi lấy một cuộc.
Vậy mà giờ đột nhiên sốt sắng gọi tới như cháy nhà, không cần đoán cũng biết là vì chuyện hôm qua cô và Thẩm Lương.
Đúng lúc đang nghĩ thì điện thoại lại reo. Đường Kiều Kiều bình tĩnh bắt máy.
Vừa nối máy, giọng anh Tiền đã như pháo liên thanh trút xuống:
“Tiểu thư Đường ơi, cuối cùng cô cũng chịu nghe máy! Tôi gọi cho cô mấy chục cuộc rồi đấy, cô đi đâu thế hả? Tôi còn tưởng cô nghĩ quẩn làm chuyện dại dột cơ! Nếu không nhờ nhà cô gọi tới, tôi suýt nữa báo cảnh sát rồi, cô có biết không?”