Đường Kiều Kiều lắc đầu: “Không cần, để tôi tự làm.”
Thẩm Ước nửa nằm trên giường, bụng rỗng tuếch, từng cơn đau thắt truyền đến, miệng thì chẳng có tí cảm giác gì. Mấy món người làm mang lên chỉ khiến anh buồn nôn.
Ấy vậy mà đúng lúc đó, từ dưới lầu lại thoang thoảng mùi thơm lạ lẫm, khiến dạ dày anh càng thêm khó chịu. Không biết người phụ nữ kia lại định giở trò gì?
“Cốc, cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Là tôi, tôi vào nhé.”
Đường Kiều Kiều không đợi anh trả lời đã đẩy cửa bước vào.
Thẩm Ước lạnh giọng: “Ai cho cô vào?”
Đường Kiều Kiều chẳng buồn dây dưa vấn đề này, đặt khay thức ăn lên bàn rồi bước tới bên cửa sổ, kéo mạnh rèm ra.
“Sao còn đóng rèm? Tôi đã nói rồi, phải thông khí, hứng nắng vào mới tốt cho sức khỏe.”
Ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ lập tức tràn khắp gian phòng. Thẩm Ước quen với bóng tối, bất ngờ bị ánh sáng chiếu vào khiến anh không mở nổi mắt, phải mất một lúc mới dần thích nghi.
Vừa mở mắt, khuôn mặt Đường Kiều Kiều đã ở sát ngay trước anh.
Mái tóc cô ẩm ướt rũ xuống một bên vai, khuôn mặt mộc trắng hồng đầy sức sống, đôi mắt đen long lanh như nho đen lấp lánh. Lại gần còn ngửi thấy hương trái cây dịu nhẹ.
Đường Kiều Kiều vẫy tay trước mặt anh: “Ngẩn người gì thế?”
Thẩm Ước ho nhẹ, nghiêng đầu đi: “Cô lại muốn gì?”
“Đem cơm cho anh. Tôi nấu đấy.”
Cô đặt bát cháo kê bí đỏ, chả đậu phụ chiên và giá xào chua ngọt trước mặt anh.
Thẩm Ước khẽ liếc qua – đây chính là mùi thơm khi nãy anh ngửi thấy? Cô ấy nấu cho mình sao?
Không, anh không tin cô lại bất ngờ tốt bụng như thế.
“Cô nấu, ai biết có tẩm độc hay không?”
“Anh nghĩ xấu cho người khác quá rồi đấy.”
“Tôi vốn là người nhỏ mọn, không ai bắt cô phải nấu cho loại người như tôi cả.” Dù mùi thơm cứ vương vấn quanh mũi, anh vẫn cố nhịn, tay dưới chăn siết chặt bụng, ráng tỏ ra kiên quyết: “Mang đi.”
Đường Kiều Kiều không chịu thua: “Tôi không mang đi. Mang đi thì chẳng khác nào tôi chột dạ. Nhìn xem.”
Cô trực tiếp ăn thử từng món ngay trước mặt Thẩm Ước.
“Giờ thì yên tâm rồi chứ?”
Tốt bụng nấu cơm cho anh ăn, vậy mà lại bị nghi ngờ đủ kiểu, Đường Kiều Kiều khẽ giọng trách móc, có chút ấm ức: “Dù sao cũng là đàn ông mét bảy, sao lại nhỏ nhen, hẹp hòi thế chứ?”
Thẩm Ước khẽ nhắm mắt lại, lạnh nhạt đáp: “Mét tám.”
“Hả?”
“Mét tám.”
Đường Kiều Kiều sững lại một chút, sau đó bật cười: “Ý anh là mình cao mét tám, không phải bảy? Trời ơi, thì ra anh để ý chuyện đó sao?”
Đúng là lòng tự trọng chết tiệt của đàn ông.
Gương mặt Thẩm Ước đen sì – nếu không phải cô cứ mở miệng ra là “đàn ông mét bảy”, anh cũng chẳng thèm phản ứng.
Đường Kiều Kiều cười chán chê, sau đó nghiêng đầu đánh giá anh từ trên xuống dưới. Dù gầy đi vì bệnh, nhưng thân hình vẫn cao ráo, nhìn sơ cũng phải trên 1m85.
“Mét bảy chỉ là cách gọi chung thôi. Với lại, chiều cao của đàn ông quan trọng đến vậy sao?”
Thẩm Ước lườm cô: “Quan trọng.”
Đường Kiều Kiều suy tư gật đầu: “Anh còn để tâm chuyện đó, chứng tỏ anh chưa muốn chết. Đã không muốn chết thì phải ăn.”
Cô cầm muỗng múc cháo lên, đưa đến sát miệng anh: “Muốn tôi đút cho không?”
Thẩm Ước rất muốn từ chối, nhưng khi thìa cháo bí đỏ được đưa tới gần, hương ngọt thanh dịu dàng lan tỏa khiến dạ dày anh như quặn lại vì thèm.
Anh im lặng vài giây rồi nói: “Tôi tự ăn. Đổi bộ muỗng đũa khác.”
Đường Kiều Kiều: …
Đúng là thiếu gia, chuyện gì cũng phải cầu kỳ. May mà cô đã chuẩn bị thêm một bộ.
“Ăn đi.”
Thẩm Ước chậm rãi nếm một thìa cháo. Cháo kê bí đỏ được nấu đặc sánh, mềm mịn. Hương thơm nhẹ của kê hòa quyện cùng vị ngọt dịu của bí đỏ, uống một miếng mà như có dòng ấm áp từ cổ họng lan xuống tận dạ dày, cơn đau quặn trong bụng cũng dần dịu lại.
Chả đậu phụ chiên giòn bên ngoài, mềm ngậy bên trong, vị thơm thuần khiết của đậu đánh thức lại vị giác đã ngủ quên từ lâu, để lại dư vị đầy mê hoặc.
Giá xào giòn tan, vị chua chua thanh mát khiến miệng đầy nước, không kiềm được cứ gắp hết đũa này đến đũa khác.