Thập Niên 80: Theo Chồng Nhập Ngũ, Ta Phất Lên Dựa Vào Livestream Bán Hàng

Chương 40

Chuyện của Diệp Lị Lị và Hứa Vũ không thể để người ngoài biết, hai người họ gần như là lén lút đi đăng ký kết hôn, thậm chí đến cả tiệc cưới rình rang đã nói ban đầu, cũng không tổ chức.

Hứa Vũ không có chỗ ở, hai người kết hôn không thể ở ký túc xá nam của quân khu.

Dứt khoát vẫn là ở nhà, ở trong phòng của Diệp Lị Lị.

Chủ yếu là vì Diệp Thanh Tùng bị sư trưởng quân khu cách chức, bây giờ là phó đoàn trưởng, trừ đi phần lớn tiền trợ cấp, mỗi tháng có thể lĩnh được tiền lương ít nhất cũng giảm đi một nửa so với trước đây.

Như vậy, hồi môn mà Diệp Thanh Tùng hứa cho Diệp Lị Lị cũng không còn.

Bây giờ trong nhà đến nồi cũng sắp không còn gì để nấu, mọi chi phí đều phải giản lược.

Vì vậy, Hứa Vũ còn lén lút oán trách Diệp Lị Lị.

Diệp Lị Lị trừng mắt nhìn anh ta: "Anh nói với tôi có ích gì? Anh có dám đi nói với anh tôi không!"

Diệp Thanh Tùng dù là phó đoàn trưởng, trong quân khu ít nhiều gì cũng là một lãnh đạo, Hứa Vũ không dám trêu chọc.

"Lị Lị, em không thể nói giúp anh với anh vợ sao? Sắp xếp cho anh làm tiểu đội trưởng?" Hứa Vũ hì hì cười một tiếng, chuyển chủ đề.

Diệp Lị Lị mất kiên nhẫn đứng dậy: "Nếu không phải vì anh làm lớn chuyện thì anh trai tôi sao có thể bị cách chức! Anh còn dám bảo tôi nhờ anh trai tôi sắp xếp cho anh làm tiểu đội trưởng!"

"Không thể nói như vậy được, nếu anh không làm lớn chuyện thì anh vợ anh còn không phải trực tiếp đưa anh đến cục công an hay sao?" Hứa Vũ nói một cách hùng hồn.

Anh ta gọi đây là đầu óc xoay chuyển nhanh!

Nếu không thì sao vớ được vợ?

Hồi môn không có thì thôi, dù sao anh vợ anh ta vẫn còn bản lĩnh.

"Nếu anh là tiểu đội trưởng, vậy thì em là vợ tiểu đội trưởng." Hứa Vũ ngồi sát lại gần Diệp Lị Lị hơn một chút: “Hửm? Có được không?"

"Để sau hẵng nói." Diệp Lị Lị nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Hứa Vũ nói không sai, bây giờ cô ta gả không tốt cũng không sao, sau này ai mà nói trước được.

Không dám trực tiếp đồng ý với Hứa Vũ, Diệp Lị Lị lén lút đề cập với Diệp Thanh Tùng.

Ai biết được, Diệp Thanh Tùng vừa nghe đã lập tức trở mặt!

"Đầu óc em có bệnh đấy hả? Bây giờ đơn vị vừa xử phạt anh xong, anh mà còn ngang nhiên sắp xếp cho Hứa Vũ làm tiểu đội trưởng, thì đến cái chức phó đoàn trưởng này anh cũng không làm được nữa!"

Diệp Thanh Tùng giận dữ nói: "Diệp Lị Lị! Hai vợ chồng em mà muốn tiếp tục ở nhà, thì phải an phận thủ thường cho anh, nếu còn để anh nghe thấy em nhắc đến chuyện này nữa, xem anh dạy dỗ em thế nào!"

Diệp Lị Lị sợ hãi lùi lại mấy bước: "Anh, em làm vậy cũng là vì nghĩ cho anh mà? Anh nói sau này Hứa Vũ làm tiểu đội trưởng, như vậy nhà ta ở quân khu sẽ có hai người làm lãnh đạo, xem người khác còn dám bắt nạt nhà mình không!"

"Dù có 100 người làm tiểu đội trưởng thì có ích gì?" So được với một người làm sư trưởng? Hoặc là chức vụ cao hơn? Đúng là đàn bà con gái!

Diệp Thanh Tùng xua tay: “Em tránh ra chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi, mau chóng tìm một công việc, đừng có lúc nào cũng ở nhà rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, sau này nhà anh không nuôi người vô dụng."

Diệp Lị Lị cảm thấy những lời này không giống như anh trai nói, mà giống như chị dâu cô ta nói hơn?

Lúc này anh trai đang nổi nóng, Diệp Lị Lị nhịn.

Món nợ này sau này có thể từ từ tính.

Lưu Thu Cúc, Tô Hòa, những người đang chờ xem trò cười của cô ta, cô ta sẽ không tha cho ai đâu!

Không phải là công việc sao? Chuyện này còn dễ!

Diệp Lị Lị nghĩ rất tốt đẹp, thực tế lúc tìm việc làm, căn bản không phải là chuyện như vậy.

Liên tiếp gặp phải thất bại, cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Tùng giúp cô ta tìm được một công việc rửa bát ở một nhà hàng gần đại viện quân khu, chỉ là tiền lương mỗi tháng, còn không bằng một bộ quần áo trước đây của cô ta.