Trước khi rời đi, Tạ Yến Thanh dặn thư ký chuẩn bị thật nhiều đồ ăn và nước uống cho Thẩm Kiều Kiều: “Kiều… Kiều Kiều, em cứ ngồi đây đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, Kiều Kiều, nghe thật êm tai.
Thẩm Kiều Kiều thờ ơ gật đầu, thấy tai của Tạ Yến Thanh đỏ lên, cô khó hiểu hỏi: “Anh nóng lắm à?”
Cô liếc nhìn thời tiết bên ngoài, dù đang giữa mùa hè nhưng bầu trời âm u, có vẻ sắp mưa.
Tạ Yến Thanh mất tự nhiên quay mặt đi, hắng giọng một cái: “Rất nóng, trợ lý Lý, chỉnh điều hòa xuống thấp hơn nữa.”
Trợ lý Lý: “…”
Tại sao anh ta lại có mặt ở đây chứ? Máy lạnh đã để ở 16 độ rồi đấy.
Người làm công không dễ dàng gì mà: “Vâng, Tạ tổng.”
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Thẩm Kiều Kiều đi dạo một vòng trong văn phòng của Tạ Yến Thanh, phong cách nơi này giống hệt con người anh, trầm ổn và kín đáo.
Quả cầu đen online: [Ký chủ, bây giờ cô phải đến chỗ Tạ Yến Thanh họp, lát nữa nữ chính sẽ vô tình ngã vào người anh ta, đến lúc đó cô phải xông vào kéo bọn họ ra rồi chất vấn nữ chính.]
Ánh mắt Thẩm Kiều Kiều lóe lên: “Cậu vẫn luôn theo dõi tôi à? Cảm động quá đi.”
[Không có!] Giọng nói của quả cầu đen đột nhiên lớn hơn, sau đó lại nhỏ dần: [Tôi không hề quan tâm cô nhé, chơi game vui hơn nhiều, tôi chỉ xuất hiện để nhắc nhở cô khi đến tình tiết có liên quan thôi.]
“Được rồi.”
[Hừ, tôi đi chơi game tiếp đây, bye bye.]
Thẩm Kiều Kiều mỉm cười: “Bye bye.”
Cho đến khi cảm giác bị theo dõi biến mất, Thẩm Kiều Kiều mới thu lại nụ cười.
Đúng vậy, lúc quả cầu đen nhìn cô, cô có thể cảm nhận được.
Có lẽ sau khi chết một lần, linh hồn cô đã thay đổi đôi chút?
Dù sao thì cũng là chuyện tốt.
Bởi vì cô không có ý định đi theo con đường bi thảm như nữ phụ ác độc trong nguyên tác.
Chơi điện thoại một lúc, thấy đã muộn, Thẩm Kiều Kiều rời văn phòng tổng giám đốc, hỏi nhân viên bên ngoài về phòng họp của Tạ Yến Thanh, rồi bước đến đó.
Phòng họp có tường kính trong suốt, lúc Thẩm Kiều Kiều nhìn vào, cô thấy Hà Sở Nhã bước lên bục, nhưng bất ngờ bị trẹo chân, cả người loạng choạng như thể mất kiểm soát và sắp ngã xuống, giống hệt tình huống của cô tối qua.
Tạ Yến Thanh theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ, đó là phản xạ khi thấy người khác ngã.
Nhưng ngay lúc đó, anh chợt nhớ đến sự mềm mại và ấm áp đêm qua, vì thế bàn tay đang vươn ra của anh bỗng đổi hướng, đẩy nhẹ trợ lý Lý đứng bên cạnh.
Kết quả là, trợ lý Lý với gương mặt đầy ngơ ngác đã đỡ lấy Hà Sở Nhã đang hoảng hốt.
Thẩm Kiều Kiều xông vào, cô chỉ tay về phía Hà Sở Nhã, lớn tiếng: “Cô…”
Chưa nói hết câu, khi thấy rõ tình huống trước mắt, cô chớp mắt ngẩn người.
Dưới ánh nhìn nghi hoặc của Tạ Yến Thanh và toàn bộ nhân viên, Thẩm Kiều Kiều hít sâu, mỉm cười bước lên, nắm lấy tay Hà Sở Nhã, đỡ cô ấy đứng vững:
“Cô đúng là ngốc quá, sao lại bất cẩn như vậy? Ngã xuống thì không hay đâu.”
Hà Sở Nhã cảm nhận được bàn tay trắng mịn và ấm áp của Thẩm Kiều Kiều nắm lấy mình, mềm như ngọc, cô ấy theo bản năng vuốt một cái.
Trơn quá.
Nhận ra hành động của mình, mặt cô ấy dần nóng bừng, còn chưa kịp nghĩ nhiều đã cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Hình như có một luồng sát khí đang nhắm thẳng vào lưng cô ấy.
Hà Sở Nhã cứng đờ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tạ Yến Thanh đang nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đông cứng người ta nhìn chằm chằm vào tay cô ấy, sát khí trong mắt gần như đã ngưng tụ thành hình.
Cô ấy giật mình, vội vàng buông tay Thẩm Kiều Kiều ra, dù trong lòng có hơi tiếc nuối...
Tạ Yến Thanh lại oán trách nhìn sang Thẩm Kiều Kiều, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Kiều Kiều lập tức xin lỗi: "Xin lỗi Yến Thanh, làm phiền cuộc họp của mọi người rồi, em còn có việc, xin phép đi trước."
Dưới ánh mắt của mọi người, cô bước nhanh ra ngoài.
Xấu hổ chết đi được.
Tạ Yến Thanh muốn giữ người lại nhưng lại không tìm được lý do, đành lạnh lùng nói một câu: "Tiếp tục đi."
Giọng điệu rất lạnh lẽo.
Trợ lý Lý vội chọt Hà Sở Nhã vẫn còn đang ngẩn người, ra hiệu cô ấy tiếp tục.