“Bánh mì kẹp dâu 26g*4, đổi không?”
“Đổi!” Triệu Tân Viễn cũng coi như là một nhân vật, không hề do dự chút nào.
Sau khi lấy được hết đồ cần thiết, Lý Tư Tĩnh tắt màn hình xanh.
Trong hai tiếng buổi sáng, cô chỉ thu hoạch được hai rương tài nguyên, so với bảy tám rương của người khác thì chẳng thấm vào đâu.
Mặc áo chống đạn vào, khởi động xe, giờ thì bắt đầu cố gắng thôi!
Hôm nay không tìm đủ mười rương tài nguyên thì cô sẽ không dừng lại, Lý Tư Tĩnh hùng hồn tuyên bố.
Nắng trưa gay gắt, xung quanh không một gợn gió.
Lý Tư Tĩnh định đóng cửa sổ xe nhưng phát hiện chiếc xe này lại chẳng hề có điều hòa, cô đành bất lực chửi thầm vài câu.
Là một tay lái “lão luyện” đã cầm lái được hai tiếng, cô lái xe với tốc độ ba mươi km/h.
Chưa đầy hai mươi phút sau, cô lại nhìn thấy rương tài nguyên màu trắng quen thuộc ở giữa đường.
Dù chưa nghe nói rương tài nguyên cấp thấp có nguy hiểm gì nhưng Lý Tư Tĩnh vẫn cẩn thận cầm dùi cui điện bước xuống xe.
Mang rương tài nguyên về xe, cô mở ra không chút do dự.
[Mảnh gỗ vụn*1]
Lý Tư Tĩnh tức đến bật cười với thứ vừa mở được, đến cả phân giải cái rương cũng được một mảnh gỗ vụn rồi mà.
[Ting, điểm may mắn của ký chủ đã chạm đáy, bắt buộc chạm đáy bật ngược, mời mở lại rương tài nguyên.]
May mà cô có hệ thống điểm danh cô, làm lại quy trình, mở lại lần nữa.
[Bình xịt làm mát 300ml, 5 đơn vị xăng, Bánh quy Oreo 58g*12, Nước khoáng 5 lít, Gỗ*10]
Đây mới là kết quả cô thích, đổ xăng vào bình, kim xăng chỉ 37/40, vậy mà sắp đầy rồi.
Những thứ khác được đặt trên ghế phụ, bình nước khoáng 5 lít không để vừa, đành phải để ở cốp xe phía sau.
Tiếp theo, Lý Tư Tĩnh tiếp tục lái xe về phía trước, dọc theo đường quốc lộ tìm kiếm rương tài nguyên nhưng nửa tiếng trôi qua mà không thấy động tĩnh gì.
Thêm một tiếng nữa trôi qua, cô bắt đầu sốt ruột.
Theo quy luật tìm được rương tài nguyên trước đó, đã có người tổng kết từ lâu, khoảng cách giữa hai rương tài nguyên sẽ không quá mười kilomet.
Ba rương tài nguyên của cô cũng theo quy luật này, sao lần này đã đi bốn mươi lăm kilomet rồi mà vẫn chưa thấy một rương nào.
Chẳng lẽ thuộc tính nhân phẩm kém của cô đã bắt đầu ảnh hưởng đến sự xuất hiện của rương tài nguyên rồi sao?
Lý Tư Tĩnh hơi căng thẳng thầm niệm “Trò chơi”, tiến vào kênh chat.
Lúc này trong kênh chat vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ một số người chờ tại chỗ và đã từ bỏ, mọi người đều đang thảo luận vấn đề về rương tài nguyên.
“Sao không thấy rương tài nguyên đâu nữa, lái xe gần một tiếng rồi mà chẳng thấy gì, xe sắp hết xăng rồi.”
“Cái trò chơi chết tiệt này, đưa chúng ta đến cái nơi quỷ quái này, cả tiếng đồng hồ mới thấy một rương tài nguyên, đủ làm cái gì chứ!”
“Làm cái quái gì vậy, định để chúng ta chết khát ở đây hết à? Đã chết gần một trăm người rồi, người tiếp theo không phải là tôi đấy chứ!” ...
Lý Tư Tĩnh đọc mà giật cả mình, chết một trăm người ư? Cô nhìn vào số người trong khu vực, 9908/10000.
Chưa kịp rời mắt, con số trên đó đột nhiên biến thành 9907, lại giảm mất một người nữa, có người chết sao?
Tay Lý Tư Tĩnh đang nắm vô lăng hơi run rẩy, không ngờ đã có nhiều người chết như vậy.
Cô, một người sống trong thời đại hòa bình, làm sao từng trải qua tình huống thế này được chứ!
Cố gắng trấn tĩnh lại, cô biết bây giờ không phải lúc để đa sầu đa cảm.
Nếu không tìm ra nguyên nhân rương tài nguyên giảm đi, chẳng bao lâu nữa tất cả mọi người sẽ nối gót theo sau.
“Vào kênh thế giới xem đi, có câu trả lời đó!”
Ngay lúc mọi người đang hoảng sợ vì số lượng rương tài nguyên giảm sút, trong kênh khu vực đột nhiên xuất hiện một tin nhắn như vậy.
Người gửi tin là Liễu Dật Chu, vì bức ảnh first kill đẫm máu trước đó, anh cũng coi như có chút tiếng tăm trong kênh.