Nhưng cô ấy cũng không khỏi thắc mắc: “Vậy tại sao cô lại muốn hại An Nhiên? Cô ấy có thù oán gì với cô à?”
Đầu óc nhỏ bé tràn đầy những nghi vấn lớn lao.
Oán khí vừa nguôi ngoai của Tiêu Chiêu Đệ lại đột ngột bùng lên dữ dội, sát ý tóe ra từ đôi mắt âm u: “Là bọn họ! Chính bọn họ đã bày trò giả ma giả quỷ dọa người ở đây rồi đổ hết tội lỗi lên đầu tôi!”
Chính vì thế mà bao nhiêu năm trôi qua, những tin đồn về nó trong ngôi trường này lại một lần nữa bị khơi dậy!
Nghe Tiêu Chiêu Đệ nói vậy, cả ba người liền hiểu ra. Vốn dĩ những lời đồn về Tiêu Chiêu Đệ đã dần phai nhạt theo thời gian nhưng An Nhiên và Thi Lộ Lộ cùng đám bạn thỉnh thoảng lại bày trò quỷ quái dọa người ở đây, khiến học sinh trong trường lại nhớ đến Tiêu Chiêu Đệ đã chết năm xưa.
Vì vậy, Tiêu Chiêu Đệ mới nảy sinh ý định gϊếŧ người.
Yến Thanh trầm giọng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Cô nên đi tìm những kẻ đã khiến cô phải đau khổ trước kia.”
Hách Mẫn và Yến Thù cũng gật đầu đồng tình.
Tiêu Chiêu Đệ nghiến răng ken két. Nó làm sao mà không muốn tìm những kẻ đó báo thù nhưng nó căn bản không thể rời khỏi ngôi trường này.
Dường như đọc được suy nghĩ của nó, Yến Thanh nói: “Tôi có thể giúp cô, để cô đi giải quyết hết những ân oán xưa cũ. Nhưng hãy nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm hại tính mạng người khác. Sau khi mọi việc kết thúc, cô mới có thể đi đầu thai chuyển thế.”
Tiêu Chiêu Đệ không thể siêu thoát, một phần vì tự sát, một phần vì không ai siêu độ cho nó, khiến oán khí tích tụ quá lớn.
Tiêu Chiêu Đệ lập tức vô cùng cảm kích: “Cảm ơn cô! Cảm ơn!”
Nước mắt trào ra từ khóe mắt nó, lăn dài xuống má.
Khi còn sống, nó chỉ toàn nhận lấy sự ác ý từ những người xung quanh, dù là người quen hay người lạ.
Vậy mà bây giờ, khi đã chết, nó lại cảm nhận được chút lòng tốt đầu tiên mà thế gian này dành cho mình.
Yến Thanh dán một lá bùa vàng lên người Tiêu Chiêu Đệ, rồi để nó rời đi.
Nhưng ngay khi Tiêu Chiêu Đệ vừa quay lưng đi, Yến Thanh khẽ vê ngón tay, niệm một câu khẩu quyết, một lá bùa vàng khác lặng lẽ dán lên người Tiêu Chiêu Đệ, rồi từ từ chìm vào cơ thể nó và biến mất.
Đợi Tiêu Chiêu Đệ đi khuất, trong nhà vệ sinh chỉ còn lại mấy người họ và ngọn đèn trên tay Yến Thanh dường như không bao giờ tắt. Yến Thù tò mò hỏi: “Chị ơi, vừa rồi chị đã làm gì trên người cô ấy vậy ạ?”
Tiêu Chiêu Đệ không hề hay biết nhưng cô ấy và Hách Mẫn đứng ngay cạnh Yến Thanh thì nhìn thấy rất rõ ràng.
Yến Thanh cũng không giấu giếm, thành thật đáp: “Đó là bùa chuyển vận.”
Yến Thù chớp mắt: “Đó là gì vậy ạ? Có tác dụng gì không chị?”
Cô ấy nhận ra, người chị này của mình biết rất nhiều thứ mà cô ấy không hiểu.
Yến Thanh giải thích: “Nó có thể thay đổi vận khí của cả người và ma.”
“Nhà họ Tiêu dựa vào vận khí của Tiêu Chiêu Đệ mới có được cuộc sống tốt đẹp vốn không thuộc về họ, vậy mà lại không biết đối xử tốt với chính con gái mình. Bây giờ, những gì đã vay mượn cũng đến lúc phải trả lại rồi.”
Giọng nói của cô lạnh nhạt, thờ ơ, không chút cảm xúc.
Yến Thù và Hách Mẫn lập tức hiểu ra, lá bùa đó chính là dùng để trừng phạt đôi vợ chồng vô nhân tính nhà họ Tiêu.
Hách Mẫn thầm nghĩ: Chị gái của Yến Thù đúng là người tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Hách Mẫn cúi xuống nhìn An Nhiên và Thi Lộ Lộ đang nằm bất tỉnh trên sàn, hỏi: “Vậy hai người này thì sao ạ?”
Sàn nhà ẩm ướt thế này, không thể cứ để họ nằm đây mãi được, phải không?
Yến Thanh liếc nhìn một cái, giọng vẫn lạnh lùng: “Cứ để đấy.”
Hách Mẫn: “...”
Cô ấy quay sang nhìn Yến Thù, thấy cô em gái đang ôm chặt cánh tay Yến Thanh, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ và tin tưởng.