Vệ sĩ thấy bộ trưởng đi ra, lập tức tiến lên đón, bằng sự nhạy bén nghề nghiệp sau nhiều năm, ngay lập tức xác định vị trí của anh.
Vừa lịch sự nhường đường, vừa đẩy đám người tụ tập ở cửa thoát hiểm ra, mở lối cho lãnh đạo.
Mọi người rất biết điều đứng sang hai bên, vài Alpha gan dạ cũng bị ánh mắt sắc bén của Vân Trì dọa cho phải né tránh.
Tô Diệp Diệp mềm nhũn co ro ở góc tường, cố gắng che giấu mình, trán lấm tấm mồ hôi, toàn thân nóng bừng, bây giờ cậu vừa bất lực vừa khó chịu.
Tiếng ồn ào bên ngoài cửa liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cậu , bộ vest phẳng phiu và kiểu tóc tỉ mỉ của cậu cũng trở nên rối bời.
Ngay lúc Tô Diệp Diệp tuyệt vọng nghĩ rằng mình sắp xong đời, trong làn sương mờ nơi đáy mắt, cậu thấy khuôn mặt uy nghiêm tuấn tú của Vân Trì.
Alpha ưu tú theo bản năng giải phóng pheromone, đẩy lùi những kẻ có ý đồ xấu đang cố gắng đến gần cậu để ngửi mùi hương ngọt ngào.
Sự xuất hiện của người đàn ông khiến Tô Diệp Diệp đang bất an bỗng thấy yên lòng lạ thường.
Ngay sau đó, cậu được Alpha ôm trọn vào lòng.
L*иg ngực người đàn ông ấm áp và rắn chắc, ngay khi tựa vào, tuyến thể phía sau gáy Tô Diệp Diệp tê dại vì ảnh hưởng của hormone, cơ thể cậu cũng khẽ run rẩy.
Mùi gỗ hòa quyện với chút hương rượu nhàn nhạt xộc vào mũi, không còn đáng ghét như trước mà khiến cậu tham lam muốn hít lấy thật sâu.
Trong cơn hỗn loạn, một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ra từ giữa hai chân cậu.
Cảm giác xa lạ này chưa từng xuất hiện trong mười mấy năm cuộc đời cậu.
Theo bản năng tìm kiếm sự che chở, cậu vùi mình sâu hơn vào vòng tay của Alpha.
"Tôi khó chịu quá..." Tô Diệp thở dốc, vô thức rêи ɾỉ thành tiếng.
Vân Trì chẳng mảy may để ý đến sự khác thường của Omega trong lòng, anh vô cùng lý trí và bình tĩnh phái người đuổi những kẻ tò mò đi, sau đó sai người đi mua thuốc ức chế.
"Cậu ấy có vẻ không phải phát tình bình thường, có lẽ do tâm trạng và môi trường tác động nên kỳ phát tình đến sớm hơn một chút."
Người nói là Đoàn Nhạc Duyệt, một trong những người bạn thân của Vân Trì.
Anh ta là bác sĩ của bệnh viện quân đội trực thuộc liên bang, người đã từng nói với Vân Trì rằng Omega sẽ có cảm xúc bài xích trong môi trường xa lạ và cần Alpha an ủi.
"Trong trường hợp này, nếu không tiêm thuốc ức chế kịp thời, Omega sẽ rất khó chịu đựng nổi."
Đoàn Nhạc Duyệt trình bày sự thật dưới góc độ chuyên môn: "Anh Vân, người của anh đi mua chắc cũng mất một lúc. Cậu ấy trông khó chịu như vậy, anh là chồng cậu ấy, tôi khuyên anh nên đánh dấu tạm thời, cậu ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, về nhà tiêm thuốc ức chế sau cũng được."
Nghe vậy, Vân Trì khựng lại, cúi xuống nhìn người nhỏ bé đáng thương đang đỏ mặt trong lòng, cổ họng anh bất giác chuyển động.
Thành thật mà nói, là một Alpha đang độ tuổi sung mãn, anh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi mùi pheromone nồng nàn quyến rũ này.
Đánh dấu tạm thời sao?
Vân Trì thầm nghĩ, ánh mắt khẽ liếc xuống gáy trắng nõn của người trong lòng, tuyến thể non nớt của Omega như một trái đào chín mọng ửng hồng.
Ý nghĩ tội lỗi chỉ thoáng qua trong đầu, thì lý trí và đạo đức đã nhanh chóng thức tỉnh anh.
Không được, từ đầu đến cuối anh luôn coi Omega như trẻ con, không thể làm chuyện đánh dấu tạm thời với tình cảm nam nữ được.
Chỉ ý nghĩ thoáng qua đó thôi cũng khiến anh cảm thấy có lỗi, như thể trái với lẽ thường đạo lý.
Nhưng khi thấy mái tóc người kia đã ướt đẫm mồ hôi, anh vẫn cảm thấy xót xa và áy náy.
Đây là sự thiếu trách nhiệm của anh với tư cách là người giám hộ và người chồng, vì thiếu kinh nghiệm chăm sóc Omega nên anh đã quên mất ngày phát tình của cậu.
Tô Diệp Diệp đang chịu dày vò đã nghe rõ mồn một từng lời của "người lạ" kia.
Do ảnh hưởng của hormone, cậu vẫn mong chờ việc đánh dấu tạm thời, cậu chỉ muốn thoát khỏi cảm giác cơ thể mất kiểm soát này càng nhanh càng tốt.
Nhưng Alpha vẫn chẳng có động tĩnh gì...
Cậu thở hổn hển ngẩng đầu khỏi ngực người đàn ông, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của đối phương, đồng thời nhận ra người kia hoàn toàn không có ý định đánh dấu mình.
Ánh mắt ấy bình tĩnh đến đáng sợ.
"Mình tệ đến vậy sao? Chẳng phải Alpha đều là loài động vật chỉ nghĩ bằng bản năng sao? Tại sao người này lại không có chút phản ứng nào với mình?"
Đầu óc Tô Diệp Diệp choáng váng, suy nghĩ không còn tỉnh táo, thêm vào đó, chiếc quần ướt đẫm khiến cậu cảm thấy xấu hổ và bất an tột độ.
Cậu tủi thân chống tay lên ngực người đàn ông, cắn răng, yếu ớt đẩy anh ra, sau đó kéo vạt áo vest che đi chỗ "khác thường" giữa hai chân.
Rồi cậu tuyệt vọng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vô thức nấc nghẹn, cố gắng kìm nén tiếng khóc.
Ngay cả trong lúc này, bản năng sâu thẳm trong cậu vẫn không muốn người khác thấy cậu khóc.
Thời gian giày vò trôi qua, cuối cùng thì thuốc ức chế cũng đến.
Vân Trì cẩn thận tiêm thuốc cho Tô Diệp Diệp, sau đó cởϊ áσ khoác bọc lấy Omega đang kiệt sức ngủ say.
Anh đỡ lấy mông cậu bằng cánh tay rắn chắc, hơi dùng lực rồi bế cậu lên bằng một tay, tay kia đặt lên lưng cậu.
Tô được che chắn kín mít, vùi đầu vào cổ Alpha, chẳng ai thấy rõ mặt cậu.
"Nhờ cậu chào Vân Bách giúp tôi, tôi đưa người đi trước." Giọng Vân Trì không chút cảm xúc, chỉ nói với Đoàn Nhạc Duyệt như một lời thông báo.
Sau đó, anh được vệ sĩ hộ tống rời đi bằng cửa sau.
Những người còn lại trong bữa tiệc đã ra ngoài sân, ai làm việc nấy, chẳng ai dám nhắc lại chuyện vừa xảy ra.
Đó có lẽ là lần đầu tiên Tô Diệp Diệp cảm nhận được thế nào là "người lớn".
Ngày hôm sau, khi Tô Diệp Diệp tỉnh dậy, nhớ lại bộ dạng tồi tệ của mình, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Đó quả thực là một nỗi nhục nhã ê chề...
Sau đó, cậu chẳng còn mặt mũi nào gặp ai, bắt đầu trốn tránh, hễ thấy Vân Trì là cậu lại lảng đi ngay lập tức.
Cậu chẳng gây thêm phiền phức, cũng không còn "nổi loạn" nữa, chỉ mong thu mình lại nhỏ bé nhất có thể, chờ đến khi Alpha quên hẳn đi chuyện này.
Hai người, một người cố tránh mặt, một người lại bận rộn công việc, nên hầu như chẳng có cơ hội nào ở riêng để trò chuyện cùng nhau.
Trong mười phút giải lao, cán bộ lớp thường có thói quen chiếu tin tức thời sự lên màn hình lớn của lớp, để mọi người cùng theo dõi những sự kiện đang diễn ra.
Tô Diệp Diệp vừa từ nhà vệ sinh trở về lớp, cậu đang lau khô tay, thì vô tình nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên màn hình.
Alpha đứng trước bục phát biểu, phía sau là cờ của nội các liên bang và các cấp bậc sao. Vì vóc dáng cao lớn, anh cầm micro trên tay, nhấc nó lên khỏi bục giảng.
Ánh đèn flash của máy ảnh liên tục nháy vào khuôn mặt uy nghiêm tuấn tú của anh.
Anh hơi ngẩng cằm, toát ra vẻ hăng hái, trang trọng và đầy quyết đoán của một người nắm giữ quyền lực.
Nhìn vào lời nói của Alpha và những khẩu hiệu ở hiện trường, có vẻ như anh đang tham gia tranh cử.
Nhưng đây không phải là phát sóng trực tiếp, góc trên bên phải có chữ "Phát lại", chắc là tin tức sáng nay.
"Không ngờ lần này bộ trưởng Vân Trì lại thất bại." Một bạn học khác cũng đang xem tin tức lên tiếng.
"Bao nhiêu năm nay, năng lực lãnh đạo và sự quyết đoán của anh ấy đều được người dân liên bang công nhận, mọi người đều mong ấy trúng cử, sao lại thua cái kẻ bất tài kia chứ? Thật là bất công."