Trong lúc hai người còn đang trò chuyện, bỗng nhiên một hồi chuông điện thoại trong trẻo vang lên. Tổng thư ký lập tức đứng dậy nhận điện thoại, sau khi nghe vài câu, ánh mắt khẽ lóe lên, sau đó nhanh chóng bước về phía này.
Đi đến trước mặt, tổng thư ký nhìn Thanh Vũ và nói: “Thư ký Ninh, tổng giám đốc bảo cô lập tức đến văn phòng của anh ấy.”
Vừa dứt lời, đồng nghiệp bên cạnh, người vừa rồi còn an ủi Thanh Vũ, lập tức sững sờ. Cô há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể gửi cho Thanh Vũ một ánh mắt đầy bất lực, như thể nói "cố gắng bảo trọng", rồi vội vàng xoay người rời đi.
Thanh Vũ trầm mặc, cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó cẩn thận hỏi tổng thư ký: “Tổng thư ký, xin hỏi tổng giám đốc có nói tìm tôi là vì chuyện gì không ạ?”
Không lẽ… hôm nay chính là ngày kết thúc công việc của cô ở tập đoàn Cảnh thị sao?
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái mới tốt nghiệp chưa bao lâu nên suy nghĩ trên mặt rất dễ bị người khác nhìn thấu.
Huống hồ, đối với tổng thư ký người ngày ngày ở bên Cảnh Đình Viễn đã gặp vô số người đầy mưu mô tính toán thì tâm tư của cô chẳng khác nào một cuốn sách mở sẵn.
Tổng thư ký đứng bên cạnh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, tổng giám đốc chắc không phải muốn trách cứ cô đâu. Nhưng mà… hôm nay sắc mặt và thái độ của tổng giám đốc thực sự có chút kỳ lạ.”
Thông thường, tổng thư ký luôn cẩn trọng trong lời nói, tuyệt đối không nhiều lời về tình hình của Cảnh Đình Viễn.
Thế nhưng hành động vừa rồi của anh thực sự quá khác thường.
Phải biết rằng từ trước đến nay, vị tổng giám đốc cao cao tại thượng này chưa bao giờ chủ động hỏi đến bất kỳ nhân viên nào vì sao chưa đến làm việc.
Dù sao đối với Cảnh tổng, điều quan trọng nhất chính là hiệu suất. Chỉ cần bạn hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách trơn tru, thậm chí làm tốt hơn mong đợi thì việc đi trễ về sớm đôi khi cũng không thành vấn đề.
Ngược lại nếu ngay cả công việc của mình cũng không làm tốt thì dù có làm thêm giờ đến nửa đêm thậm chí ở lại công ty luôn cũng không thể tránh khỏi bị đào thải.
Ngay cả tổng thư ký còn chưa từng nhận được sự "quan tâm" kiểu này từ Cảnh Đình Viễn.
Chưa kể, trong giọng điệu của anh dường như còn ẩn chứa một chút căng thẳng khó nhận ra.
Thực sự rất kỳ lạ.
Chính vì tình huống hiếm thấy này mà tổng thư ký mới đánh bạo lén lút quan sát Cảnh Đình Viễn một chút.
Có gì đó không đúng. Nhìn thêm chút nữa nào, gương mặt vốn luôn bình tĩnh, không gợn sóng của Cảnh Đình Viễn lúc này lại lộ ra chút bất an.
Tổng thư ký thầm kinh ngạc trong lòng, không nhịn được muốn nhìn kỹ hơn. Nhưng khi anh ta tập trung quan sát, vẻ bất an kia dường như chỉ là ảo giác của chính mình, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Rất không bình thường.
Còn Thanh Vũ, bình thường luôn mang lại cảm giác dịu dàng, đoan trang, ăn mặc nghiêm túc chỉn chu, lúc nào cũng nghiêm túc trong công việc.
Cô đã làm việc ở tập đoàn Cảnh thị khá lâu. Trong suốt khoảng thời gian đó, cô không chỉ chưa từng gây ra bất kỳ rắc rối nào, mà còn nhờ vào năng lực xuất sắc cùng thái độ tận tâm, giúp giảm bớt khối lượng công việc cho bộ phận thư ký.
Chính vì vậy, đồng nghiệp trong công ty đều rất quý mến cô, thậm chí có phần thiên vị.
Dường như trên người cô tỏa ra một sức hút đặc biệt, một loại khí chất mơ hồ nhưng khiến người ta không thể không muốn đến gần.
Ngay cả tổng thư ký, người vốn luôn nghiêm túc, cứng nhắc mỗi khi trò chuyện với cô cũng không nhịn được mà lỡ miệng nói ra vài điều mà bình thường không nên nhắc tới.
“Được rồi, đừng chần chừ nữa, tổng giám đốc chắc lại sắp giục rồi.” Tổng thư ký liếc nhìn đồng hồ, giọng điệu có phần gấp gáp.
Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài, sau đó từng bước theo sau tổng thư ký đến trước cửa văn phòng của Cảnh Đình Viễn.