Hai người bọn họ, với tư cách là những người nắm quyền cao nhất trong các tập đoàn hàng đầu, mỗi người đều sở hữu sức hút và thủ đoạn riêng, vững vàng chiếm giữ một nửa giang sơn của ngành.
Cuộc đấu đá giữa họ, dù là công khai hay ngấm ngầm, chẳng khác nào một cuộc chiến trường kỳ không khói súng, mỗi lần đối đầu đều khiến cả giới kinh doanh phải dõi theo.
Ngay cả khi cha của Lục Nhậm Gia có đến đây, cũng không dám đắc tội với hai nhân vật này.
Lúc này, Lục Nhậm Gia hơi nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt, vội vàng lên tiếng: “Hóa ra là Mạc tổng! Không ngờ lại có duyên gặp được ngài ở đây. Bạn gái tôi đang giận dỗi, thật ngại quá để ngài chê cười rồi.”
Nhưng trong lòng hắn lại dấy lên nghi ngờ: Mạc Dịch Tu – một nhân vật tầm cỡ như vậy, lại đi quản chuyện vặt vãnh thế này sao?
Chỉ thấy Mạc Dịch Tu ung dung bước tới, gương mặt tuấn tú vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt đầy đặc trưng, nhưng ẩn ý trong lời nói lại khiến người ta khó lòng nắm bắt: “Cậu chắc chắn cô ấy là bạn gái của mình?”
Nụ cười trên mặt Lục Nhậm Gia lập tức cứng đờ.
Bên cạnh hắn, mỹ nhân khẽ run lên, gương mặt đầy hoảng hốt, giọng nói yếu ớt giải thích: “Tôi... tôi không phải bạn gái anh ta.”
“Rõ ràng là anh ta nói sẽ đưa tôi lên đây tìm bạn trai nên tôi mới đi theo.”
Câu nói này khiến ánh mắt của hai người đàn ông đồng loạt trầm xuống.
Sắc mặt Lục Nhậm Gia sa sầm lại, trong lòng cười lạnh.
Hắn vốn nghĩ rằng đây chỉ là một trò lạt mềm buộc chặt của Thanh Vũ mà thôi.
Nói gì mà lên tầng hai tìm bạn trai? Đùa sao? Ở thủ đô này có mấy ai có tư cách vào khu phòng bao tầng hai mà hắn không biết mặt chứ?
Nhìn mỹ nhân cố gắng vùng vẫy với vẻ yếu đuối đáng thương, ban đầu hắn cũng vui vẻ phối hợp diễn một màn kịch.
Nhưng đến nước này...
Khuôn mặt Lục Nhậm Gia lộ ra vẻ hung ác, hắn là công tử nhà họ Lục, từ nhỏ sống trong nhung lụa, quyền thế ngập trời, không phải kẻ dễ trêu chọc.
Vậy mà hôm nay, hắn lại bị một người phụ nữ sỉ nhục trước mặt bao người thế này?
Nghĩ đến đây, hắn càng quyết tâm ra tay, định thô bạo tóm lấy mỹ nhân bên cạnh.
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt Mạc Dịch Tu bỗng lạnh hẳn đi.
Dù trên môi vẫn treo nụ cười, nhưng áp lực toát ra từ anh khiến người khác không rét mà run.
“Mấy người nhà họ Lục cũng nên được dạy dỗ lại rồi.”
Lời nói vừa dứt, tim Lục Nhậm Gia liền đập mạnh một nhịp, sợ hãi quay đầu lại.
Vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh băng của Mạc Dịch Tu.
Chỉ một ánh nhìn thôi đã đủ khiến hắn bị chấn nhϊếp đến tận xương tủy.
Hắn chỉ là một kẻ ăn chơi chưa từng nắm giữ sản nghiệp gia tộc, làm sao có thể chống lại người cầm quyền của nhà họ Mặc chứ?
Trong chớp mắt, một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, khiến hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Nếu thật sự đắc tội với Mạc Dịch Tu, e rằng cả tập đoàn nhà họ Lục cũng khó mà yên ổn.
Cha mẹ hắn mà biết được chuyện này, chắc chắn sẽ lột da hắn mất!
Nghĩ vậy, dù trong lòng không cam tâm nhưng Lục Nhậm Gia vẫn phải nghiến răng, cúi đầu nhận lỗi: “Là tôi hiểu lầm rồi, Mạc tổng, xin ngài rộng lượng bỏ qua...”
Dù vậy, trong lòng hắn vẫn không ngừng nghi hoặc rốt cuộc Mạc Dịch Tu đang quản chuyện bao đồng gì đây?
Bất chợt, hắn phát hiện người đàn ông này từ đầu đến cuối còn chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một lần.
Ánh mắt của Mạc Dịch Tu...
Từ đầu đến giờ, vẫn luôn dừng lại trên người mỹ nhân bên cạnh hắn.
Nhìn gương mặt vô tội ngây thơ, đẹp đến mức rung động lòng người kia, Lục Nhậm Gia lập tức bừng tỉnh.
Trong lòng hắn không khỏi căm tức.
Cái gì mà không gần nữ sắc chứ? Chỉ là một kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa mà thôi!
Nếu không phải vì không thể đối đầu với nhà họ Mạc...
Nghĩ đến chút thủ đoạn nhỏ mà mình vừa sử dụng lúc nãy, hắn nghiến răng nghiến lợi coi như anh may mắn!