Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Dựa Vào Nấu Cơm Để Cứu Vớt Nam Chủ BE

Chương 26

Một tuần sau khi Nam Đình Lệ vào viện, người cha khốn nạn Nam Hoa Mậu cuối cùng cũng đến thăm hắn.

Kỷ Du đứng sang một bên nhìn Nam Hoa Mậu đang xách giỏ hoa quả, ân cần hỏi: “Đình Lệ, con thấy đỡ chưa? Chân còn đau không?”

Nam Đình Lệ trả lời bằng giọng đều đều: “Ổn rồi.”

Nam Hoa Mậu: “Vậy thì cha yên tâm rồi. Em trai Tiểu Triều của con bị bệnh mấy ngày nay, nó đang ở nước M, chúng ta lo lắng cho nó nên đi chăm sóc nó. Hôm qua chúng ta mới trở về để đến thăm con. Con sẽ không trách cha con vì bây giờ mới đến thăm con chứ?”

Sắc mặt Nam Đình Lệ lạnh lùng nói: “Được rồi, ông là cha tôi, sao tôi có thể trách ông được?”

Nhưng những lời này khiến cho Kỷ Du cảm thấy không thoải mái.

Cậu nghe chú Lưu nói rằng vì lo Nam Triều sốt cao nên bọn họ đã đưa hắn ta đến nước M chăm sóc trong hai tuần. Nam Đình Lệ gặp tai nạn nghiêm trọng như vậy, thế mà người cha như ông ta lại không hề lo lắng chút nào?

Lúc này, Dư Văn Lệ trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng bước lên phía trước, đưa hộp quà trong tay, nhẹ nhàng nói: “Đình Lệ, đây là thực phẩm bổ sung mà chúng ta mua cho con từ nước M.”

Nam Đình Lệ chỉ liếc nhanh chiếc hộp, vẻ mặt vẫn vô cảm: “Xin lỗi, tôi không thích ăn những thứ này.”

Đối với Nam Hoa Mậu, Nam Đình Lệ còn khách khí đôi phần, còn với Dư Văn Lệ, hắn ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn bà ta.

Trên mặt Dư Văn Lệ có chút ngượng ngùng nhưng bà ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, trong mắt người ngoài, bà ta vẫn là một người mẹ độ lượng và tôn nghiêm.

Cuối cùng, vẫn là chú Lưu tiếp nhận đồ nên mới không làm hai người bọn họ khó xử nữa.

Nam Đình Lệ cực kì lạnh lùng, trên mặt gần như hiện rõ chữ “không hoan nghênh”, chẳng có ý gì muốn giữ hai người ở lại đây thêm nữa. Sau đó Nam Hoa Mậu nói vài câu khách sáo rồi nắm tay Dư Văn Lệ tời đi. Chú Lưu tiễn bọn họ về.

“A, cứ đi và chăm sóc đứa con trai quý giá của ông đi!”

Kỷ Du không kìm được nhỏ tiếng phỉ nhổ về phía bóng lưng xa dần của hai người.

Khi cậu quay lại, cậu liền thấy đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Nam Đình Lệ đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Ờm….hành động nhỏ của cậu đều bị nhìn thấy rồi đúng không?

Kỷ Du kéo góc áo của mình, chủ động giải thích: “....Ừm, tôi không thích họ.”

Nam Đình Lệ nhíu mày: “Ồ? Tại sao?”

Kỷ Du có chút sợ hãi, cúi đầu lầm bẩm: “Bọn họ đối xử không tốt với anh.”

Người đàn ông im lặng, Kỷ Du ngẩng đầu quan sát.

Nhìn thấy Nam Đình Lệ mím môi, có chút sửng sốt, Kỷ Du mới ý thức được mình đã lỡ lời rồi. Cậu không phải đã chạm vào nỗi đau của hắn hay sao?

“Ông chủ, đừng lo về họ.” Cậu an ủi hắn: “Sau này sẽ có người đối xử tốt với anh thôi.”

Liệu thực sự có người như thế không?

Nam Đình Lệ vẫn im lặng.

Nhìn đầu bếp nhỏ vụng về giải thích, trong giọng có chút hoảng hốt, đôi mắt chân thành nhìn hắn, hắn đột nhiên cảm thấy nếu sau này có người đối xử tốt với mình, thì người đó chắc chắn là cậu, người đang đứng trước mặt này.

“Ừ.” Nam Đình Lệ khẽ nhếch môi: “Tôi không quan tâm đến bọn họ.”

Nghe vậy, Kỷ Du thở phào nhẹ nhõm, cậu biết rằng với tư cách là nam chính, sức chịu đựng về mặt tâm lý của hắn rất mạnh mẽ.