Cậu thật lòng nghi hoặc: “Vậy vì sao không có ai xử lý thi thể này?”
Minh Chiếu Lâm chán chường ném bàn tay xương trắng xuống đất: “Chôn ngay tại chỗ không tính là xử lý à?”
“…”
Xác thật cũng coi như là.
Lộ Hồi thầm nghĩ nếu gặp phải kiểu như Minh Chiếu Lâm, có lẽ ngay cả chút thể diện chôn cất cũng không có.
Vị huynh đệ không rõ giới tính này, đúng là xem như được xử lý tử tế rồi.
Minh Chiếu Lâm vỗ vỗ tay đứng dậy, quay lưng về phía Lộ Hồi đi về.
Lộ Hồi liền ở khoảnh khắc hắn xoay người, rốt cuộc hình như không nhịn được nữa, đè giọng nôn khan một tiếng.
Khi khóe mắt liếc thấy bàn tay xương trắng kia, càng như bị chạm đến mà vội vàng dời tầm mắt, lập tức đứng dậy đuổi theo Minh Chiếu Lâm: “Tôi cảm thấy hôm nay tôi ăn không vô cơm trưa.”
Minh Chiếu Lâm quay đầu: “?”
Lộ Hồi vô cùng nghiêm túc diễn trạng thái của người mới: “Tôi vừa mới thấy xương trắng, bây giờ chắc là không nuốt nổi một miếng cơm.”
Minh Chiếu Lâm khẽ ồ một tiếng: “Cậu còn rất thích diễn màn này.”
Lộ Hồi buông tay: “Vậy nếu không thì tôi giải thích sự thuần thục của mình thế nào? Trừ phi gϊếŧ hết bọn họ, nếu không tôi rời khỏi đây chính là cái bia cho mọi người chỉ trích.”
Minh Chiếu Lâm nghe được lời này, nhướn mày, giọng điệu cuối cùng cũng không hờ hững nữa, mà như thể thực sự hứng thú: “Nếu cậu muốn nói, tôi có thể giúp cậu động thủ, xem như nể mặt cậu từ phương diện nào đó hợp khẩu vị của tôi, tôi có thể tính giá rẻ cho cậu.”
—— Minh Chiếu Lâm, quả thật cũng có nhận kiểu làm ăn này. Chỉ là có nhận hay không, thuần túy xem tâm trạng hắn.
Dù sao để sinh tồn ở thế giới này, cần có “tiền tệ trò chơi”.
Mà tiền tệ trò chơi chỉ có thể kiếm được thông qua phó bản.
Còn một cách nữa là người chơi tự giao dịch với nhau, ví dụ như dẫn phó bản, ví dụ như gϊếŧ người.
Về việc có cần lo lắng đối phương có thể không trả tiền hay không, thì đúng là cần, dù sao cũng không có người môi giới đảm bảo.
Nhưng nói như vậy, cũng sẽ không có ai không trả, dù sao không trả có khả năng sẽ bị gϊếŧ “chết”.
Hơn nữa khi một người chơi gϊếŧ chết một người chơi khác, toàn bộ tiền tệ trò chơi của đối phương sẽ chuyển sang cho người chơi đó.
Hợp khẩu vị…
Lời này của Minh Chiếu Lâm nói ra giống như giây tiếp theo hắn sẽ đem cậu nấu ăn vậy.
Lộ Hồi khẽ mỉm cười: “Vậy không cần đâu.”
Cậu thập phần chân thành: “Tôi không thích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không thích nhìn thấy máu.”
Minh Chiếu Lâm cười khẩy một tiếng.
Lộ Hồi: “?”
Khó có dịp nói thật, sao lại không tin chứ?
Cậu tuy rằng thích viết những thứ huyết tinh bạo lực, nhưng là một thanh niên ngoan hiền của xã hội hiện đại, Lộ Hồi thật sự không dám tưởng tượng cảm giác của mình khi có một ngày phải động tay chém người sẽ như thế nào.
Cậu chắc chắn sẽ nôn đến ngất xỉu.
Cho nên cậu chân thành hy vọng, sau này gặp được mỗi người chơi đều đủ thân thiện, dù vô dụng, nước sông không phạm nước giếng cậu cũng rất vui vẻ.
Lộ Hồi và Minh Chiếu Lâm vẫn chọn đi thang bộ.
Cơ thể Lộ Hồi tuy rằng không đến mức một đấm mười thằng, nhưng tố chất thân thể cũng không tệ, cậu có một lớp cơ bắp mỏng——không phải gầy trơ xương, mà là luyện ra.
Sau đó họ gặp những người chơi khác đến ăn trưa ở tầng 2.
Hai nhóm Diệp Việt và anh Hạ đi thang bộ, còn một nhóm đi thang máy.
Không biết có phải vì tầng 2 âm thanh không lớn, hay là thang máy phát ra âm thanh quá lớn, khi đến nơi, tiếng “ting” kia vang lên đặc biệt, khiến Lộ Hồi nhìn về phía đó.
Liền thấy hai người chơi phòng 【Số 4】 đi thang máy xuống.