Nhà họ Hàn tuy sinh nhiều con, nhưng đều rất thương cháu. Đặc biệt là đứa con thứ tư này của họ quá giỏi giang, là chỗ dựa vững chắc cho cả nhà.
Đến giờ đi ngủ, Hàn Kiến Vũ lạnh lùng quan sát, anh muốn xem rốt cuộc Hoắc Thanh Thanh định làm gì.
Hai đứa trẻ đã ngủ say trên kháng, chẳng biết từ bao giờ, chúng đã trở thành ranh giới bất thành văn giữa hai vợ chồng.
Hoắc Thanh Thanh vẫn chưa đủ can đảm để chủ động chui vào chăn của Hàn Kiến Vũ. Cô thổi tắt đèn, rồi chui vào chăn của mình, vẫn y như trước đây.
Nửa đêm, tiếng khóc nức nở của cô làm Hàn Kiến Vũ tỉnh giấc. Anh bật đèn pin, bò đến lay cô dậy:
“Sao thế?”
Hoắc Thanh Thanh nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào: “Niên Niên mất rồi.”
Hàn Kiến Vũ rọi đèn vào hai đứa trẻ: “Ở đây này! Em nhìn đi.”
Thấy con gái ngủ ngon lành, Hoắc Thanh Thanh lại càng khóc dữ hơn. Cô ôm chặt con bé, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó hết lần này đến lần khác, áp trán mình vào trán con.
Chẳng mấy chốc, cô đã làm Niên Niên tỉnh giấc, bé con vừa mở mắt liền khóc ầm lên.
Hàn Kiến Vũ đành bế con bé xuống giường, đi qua đi lại dỗ dành một hồi, cuối cùng cũng ru con ngủ lại được.
Dỗ con xong, quay lại thấy Hoắc Thanh Thanh vẫn ngồi ngẩn người, Hàn Kiến Vũ trầm giọng nói:
“Ngủ đi! Người ta bảo mơ thường trái với thực tế mà. Ngày mai còn phải dậy sớm vào thị trấn đấy.”
Hoắc Thanh Thanh bỗng nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc ấy, thì thào:
“Hàn Kiến Vũ, cảm ơn anh! Xin lỗi anh!”
Hàn Kiến Vũ: “…”
Anh cứng đờ, hai tay lơ lửng trên không, không dám đáp lại cái ôm của cô. Mãi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng khẽ khàng:
“Được rồi, không sao đâu, ngủ đi!”
Hoắc Thanh Thanh gật đầu: “Ừm.”
Sáng sớm hôm sau, khi tiếng gà vừa gáy, Hàn Kiến Vũ đã dậy nấu bữa sáng.
Lúc Hoắc Thanh Thanh rời giường, hai bát cháo bột đã được dọn lên bàn. Hàn Kiến Vũ dùng thìa múc từng muỗng nhỏ vào bát của hai đứa nhỏ.
Anh nói: “Em đi rửa mặt trước đi, để anh mặc quần áo cho bọn trẻ.”
Tráng Tráng đã biết nói, có thể biểu đạt mong muốn của mình, còn Niên Niên thì không, con bé chỉ biết khóc để bày tỏ nhu cầu.
Cả làng đều bảo con gái của lão Tứ nhà họ Hàn là đứa câm, kiếp trước Hoắc Thanh Thanh cũng tin như vậy.
Hôm qua, cô đã kiểm tra cho con gái, bé không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là hơi chậm nói mà thôi.
Với kinh nghiệm chuyên môn phong phú trong ngành nhi khoa, cô biết có rất nhiều đứa trẻ ba tuổi vẫn chưa biết nói, bố mẹ lo lắng suốt ngày, nhưng rồi chúng vẫn tự mở miệng nói chuyện thôi.
Đi vào huyện quả thực không dễ dàng gì, huống chi lần này họ còn dắt theo hai đứa trẻ.
Sau một hồi hối hả, họ kịp lên chuyến xe buýt thứ hai, đến nơi cũng đã mười một giờ trưa.
Cả nhà vào nhà ăn quốc doanh dùng bữa, sau đó đến nhà khách quốc doanh đăng ký phòng, nghỉ ngơi một lát rồi lập tức đến tiệm chụp ảnh.
Hiện tại, trang phục thịnh hành nhất chính là quân phục màu xanh lá, vừa hay Hoắc Thanh Thanh và Hàn Kiến Vũ đều có quân trang, sáng nay ra ngoài đã mặc sẵn rồi.
Hai người bế hai đứa trẻ chụp một tấm ảnh chung, sau đó lại chụp riêng cho bọn trẻ một tấm.
Người thợ ảnh gợi ý: “Hai vợ chồng cũng chụp một tấm đi!”
Hàn Kiến Vũ không nói gì, Hoắc Thanh Thanh liền gật đầu: “Được!”
Ảnh nhanh nhất cũng phải đến sáng hôm sau mới lấy được, thế là cả hai lại dẫn bọn trẻ đến cửa hàng bách hóa quốc doanh lớn nhất huyện để mua sắm.