Nhìn bát thịt thỏ có ít nhất bảy, tám miếng, Cố Minh cười híp cả mắt, trông chẳng khác gì con chuột nhỏ vừa trộm được miếng mỡ. Hắn giơ ngón tay cái, cười tươi rói:
“Muội giỏi thật đấy! Nhưng lần sau đừng làm thế nữa, nếu để mụ độc phụ kia biết được thì lại bị đánh cho mà xem!”
“Yên tâm, bà ta sẽ không phát hiện đâu.” Cố Dạ ngắt một miếng thịt thỏ, kề tay nhét vào miệng ca ca, giục: “Mau ăn đi, nguội rồi sẽ mất ngon!”
“Muội cũng ăn đi.”
Hai huynh muội ngươi một miếng, ta một miếng, chẳng mấy chốc đã ăn sạch nửa bát thịt thỏ.
Bụng nhỏ của Cố Dạ căng tròn, thỏa mãn đến nỗi nàng vừa xoa bụng vừa ngáp dài. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu nàng chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: "Ăn thịt thật là tốt! Đợi có thời gian, nhất định phải lên núi bắt thêm mấy con thỏ rừng, gà rừng về ăn mới được..."
…
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Cố Dạ đã thức dậy. Nàng nhóm bếp nấu cháo, lại lấy men từ hôm trước ủ bột, hấp một nồi bánh bao mềm xốp. Dạo gần đây toàn ăn ngô cứng với bánh khô, dạ dày yếu ớt của thân thể này đã chịu không nổi. Nàng nhất định phải học cách tận dụng những nguyên liệu có sẵn để tạo ra giá trị lớn nhất.
Bữa sáng là bánh bao hấp, cải muối xào và cháo bắp. Cố Dạ vừa ăn vừa thầm tính toán: "Ngô và khoai tây đều đã có, chẳng lẽ đây là thời Minh hoặc muộn hơn?"
Đang suy nghĩ, bỗng phía sau vang lên một trận gió lạnh rợn người. Cố Dạ giật mình, vội nghiêng người né tránh. Tiếc là thân thể này quá yếu, dù tránh được cú đánh vào sau đầu, vai nàng vẫn bị quật mạnh một cái. Đau nhói! Nàng cắn răng lùi về sau mấy bước, nhăn mặt nhìn Lưu thị đang cầm cây gậy củi, hằn học hỏi:
“Đánh tôi làm gì?”
Thấy vậy, Cố Minh liền chạy tới, chắn trước người muội muội, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lưu thị:
“Muội ấy dậy từ sáng sớm để nấu cơm, không hề làm sai chuyện gì. Dựa vào đâu mà bà đánh muội ấy?”
Cố Kiều nghe thấy tiếng động, từ trong phòng bước ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa nhà hàng xóm, rồi cau mày nói:
“Sáng sớm đã la hét cái gì vậy? Lại nổi điên gì nữa à?”
“Ta phát điên?” Lưu thị trừng mắt, giọng the thé: “Ngươi không nhìn lại xem đứa con gái tốt của ngươi đi! Gan càng lúc càng lớn, dám lén trộm đồ sau lưng ta!”
Lưu thị vốn có thói quen mỗi lần thu nhặt trứng từ chuồng gà về đều đếm lại số trứng trong vò. Vừa rồi, lúc đặt trứng vào vò, bà ta phát hiện thiếu mất một quả, lập tức tức giận đến phát điên! Hôm qua con nha đầu chết tiệt kia ở nhà một mình, không phải nó lấy thì còn ai vào đây?
“Ta trộm gì chứ?” Cố Dạ lạnh nhạt nhìn bà ta, mặc cho cơn đau rát từ bả vai truyền tới. Cơn giận âm ỉ trong lòng không ngừng trào lên.
Khốn kiếp! Sống kiểu gì mà đến cái ăn cũng khó thế này. Ở kiếp trước, cho dù lúc thiên tai loạn lạc mới bắt đầu, ngay cả khi nàng còn chưa bộc lộ thiên phú chế dược, nàng cũng chưa bao giờ sống chật vật như bây giờ!
Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cố Dạ, Lưu thị có hơi chột dạ, nhưng lập tức chỉ tay vào mặt nàng, nhảy dựng lên quát lớn:
“Trứng gà! Trứng trong vò thiếu mất một quả, không phải ngươi ăn vụng thì còn ai?”
Cố Dạ lạnh lùng liếc bà ta một cái, quay người đi thẳng vào phòng của Lưu thị và Cố Kiều, lôi thằng bé Tiểu Tráng đang ngủ say ra ngoài.
“Cố Dạ! Ngươi muốn làm gì? Ngươi định tạo phản đấy à? Mau buông đệ đệ xuống!”
Cố Kiều thấy nàng lôi bảo bối nhỏ của mình ra, tưởng nàng định làm hại Tiểu Tráng, liền bước nhanh tới, không chút do dự mà giơ tay tát thẳng về phía nàng.