Hạ Miểu chẳng thèm để ý tới cậu nữa, quay người bỏ chạy.
Cậu đứng sững ra hai giây, theo phản xạ liền đuổi theo: “Này! Cô khóc cái gì!?”
Nhưng Hạ Miểu lại chạy nhanh hơn, giọng nghẹn ngào: “Liên quan gì đến cậu!? Đừng làm phiền tôi!”
Thiếu niên vội vàng bước sát phía sau, lòng nóng như lửa đốt:
“Này! Tôi sai rồi! Cô đừng khóc nữa mà!”
Hạ Miểu hất tay, hờn dỗi quát lên:
“Cút đi!”
Thiếu niên băng vải trợn tròn mắt, đồng tử co lại, sững sờ nhìn cô.
Nhưng chưa kịp phản ứng, ngọn lửa giận trong lòng đã bùng cháy!
“Còn chưa ai từng dám nói ‘cút’ với tôi đâu đấy!”
Hạ Miểu mặt không cảm xúc, lạnh nhạt đáp lại:
“Cút!”
Cậu nghiến chặt răng, bước nhanh hơn để sánh vai cô, giọng điệu cứng rắn:
“Cô xin lỗi tôi đi! Xin lỗi thì tôi có thể suy nghĩ lại, có thể không ăn cô nữa!”
Hạ Miểu cắn răng, trừng mắt đáp:
“Cút! Cút! Cút! Cút! Cút!”
Thiếu niên nghẹn cả một bụng tức, không cam lòng, bước lên chắn ngay trước mặt cô, dậm chân tức tối:
“Tôi thật sự tức giận rồi đấy! Cho cô ba giây để xin lỗi tôi!”
“Ba… hai…”
Cậu chớp mắt một cái, giọng bỗng khựng lại, có chút do dự:
“...Hai rưỡi.”
Hạ Miểu: “…”
Cậu cúi thấp người, nghiêm túc đếm tiếp:
“Hai phẩy bốn… hai phẩy ba… hai phẩy hai…”
Đếm tới đây, cậu nghiến răng, ra vẻ đe dọa:
“Tôi đếm đến một thật đấy!”
Hạ Miểu không nhịn nổi nữa, siết chặt nắm tay, quát to: “CÚT NGAY!”
Thiếu niên băng vải nghẹn lời.
Cậu dứt khoát vươn tay tóm lấy cô, mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng không chịu buông.
Hai người giằng co giữa con phố đông người, trong tiếng giận dữ của Hạ Miểu, cậu cũng dậm chân, gân cổ hét lớn:
“Cô đừng tưởng tôi không dám ra tay nhé! Tôi gϊếŧ người thủ pháp rất khủng—”
“BỤP!”
Chưa nói hết câu, một cú đấm trực diện thẳng vào mắt cậu!
Cổ cậu vang lên một tiếng “răng rắc” quen thuộc.
Cậu mở mắt, liền thấy Hạ Miểu tức đến mức hai mắt đỏ bừng, làn da trắng muốt cũng nhuốm sắc hồng, giận mà vẫn có vẻ bối rối.
Cô nghiến răng, trừng cậu:
“Không biết trân trọng nụ hôn đầu của con gái nhà người ta! Cậu đúng là tra nam!”
“Tôi không cần thích cậu nữa!”
Thiếu niên đứng sững tại chỗ.
Cậu ngơ ngác nhìn cô vài giây, rồi chậm rãi cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Nhưng… đó cũng là nụ hôn đầu của tôi mà.”
Hạ Miểu: “…”
Cô khựng lại.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người giao nhau.
Thiếu niên lúng túng cúi đầu, như thể đang ngượng ngùng. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu ngẩng lên, lén liếc cô một cái, lí nhí nói:
“Cô nếu không thích… vậy thì…”
Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nói như lấy hết can đảm:
“Vậy cô… hôn lại đi, lấy lại nụ hôn đầu tiên của cô đi.”
Hạ Miểu thái dương giật giật.
“Đã cho rồi thì sao lấy lại được!?”
Thiếu niên chớp mắt mờ mịt:
“Không lấy lại được sao?”
Cậu nghĩ nghĩ, nhưng rất nhanh, cậu đã ý thức được một chuyện—
Nụ hôn đầu tiên của cậu… là độc nhất vô nhị!
Người khác không có!