Nhưng sự giáo dục tốt vẫn khiến anh kiềm chế, không để lộ dù chỉ một chút cảm xúc tiêu cực.
Người có giáo dưỡng đến đâu cũng không thể chịu nổi việc người mình thích xem mình như một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cô dường như chỉ muốn cái túi xách, nên mới ra ngoài gặp anh. Không, đây không còn là dường như nữa, mà là sự thật.
"Ừm, màu đen dễ phối đồ, còn lại em cứ tùy ý." Đồ ăn đã được bày lên bàn, theo lý Ngọc Hà nên ăn xong rồi mới rời đi.
Nhưng hiện tại cô thật sự không có khẩu vị, hơn nữa ăn hay không ăn dường như cũng không quan trọng.
Kỳ vọng lớn nhất của cô vào buổi hẹn này là có thể xác định quan hệ với nam chính Kim Tư Ngọc. Bây giờ quan hệ đã xác định, đương nhiên không còn tâm trạng ở lại diễn kịch với anh.
Cô rất ít khi có những thứ yêu thích, từ khi sinh ra, sự tồn tại của cô là để phục vụ hệ thống. Cô không có cuộc sống của riêng mình, càng không có tự do, chút tự do ít ỏi duy nhất là trong khoảng thời gian nhiệm vụ hệ thống sắp hoàn thành, cô có thể làm một vài việc mình muốn làm.
Từng có một thế giới, cô là một xà nữ, mình người đuôi rắn. Bên cạnh cô cũng chỉ có mấy con rắn nhỏ. Có lẽ vì bản thân cũng không phải là người thật, Ngọc Hà không hề sợ hãi những sinh vật xấu xí trong mắt loài người, ngược lại cô thích ở bên những con rắn nhỏ không biết nói chuyện hơn.
Cô ghét sự ồn ào của một số người.
Không thể nói cô nhớ chúng đến mức nào, nhưng chắc chắn là thích, thích những thứ lạnh lẽo không biết nói chuyện kia.
Cho nên cô muốn gặp Ân Lễ, ngay bây giờ lập tức.
Thu dọn điện thoại, Ngọc Hà lại uống một ngụm nước ấm, liền chuẩn bị rời đi. Kim Tư Ngọc nhìn cảnh này, cúi gằm mặt, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Bởi vì anh biết, dù anh nói gì Ngọc Hà cũng sẽ không nghe lời anh. Cô vẫn sẽ rời đi, đây là sự thật anh không thể thay đổi.
Thiếu niên nhất thời im lặng không nói, Ngọc Hà cầm đồ chuẩn bị đi ngang qua anh, đột nhiên lại dừng bước. Ngọc Hà tự nhiên cũng biết hành động này của mình có chút đắc tội người khác.
Nhưng cô không chắc Kim Tư Ngọc có giận không, chắc là không đâu, anh ta trông rất bình tĩnh.
Hơn nữa, trong nguyên tác, tính khí của nam chính thời niên thiếu ở giai đoạn đầu tốt đến không thể tốt hơn. Chưa bao giờ xung đột với ai, phần lớn thời gian đều suy nghĩ cho người khác.
Giống như lúc này, khi cô cầm túi đứng lên định rời đi, anh chỉ cúi gằm mặt uống nước, trông có vẻ vô hại.
Nhưng đi được nửa đường, Ngọc Hà lại dừng bước, định bụng sẽ nói vài lời ngon ngọt dỗ dành cậu bạn trai mới này, coi như là trấn an anh.
Dù sao, anh có liên quan đến việc cô có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo hay không.
Ngọc Hà chậm rãi lùi lại, đến bên cạnh anh mới dừng chân. Sau đó, cô hơi cúi người, tiến sát lại gần chàng thiếu niên đang ngồi trước bàn ăn, ngón tay thon dài trắng nõn bất ngờ véo lấy cằm anh, nâng khuôn mặt đang cúi gằm lên.
Đôi môi đỏ mọng mát lạnh, mang theo hương đào, trực tiếp hôn lên môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, không mạnh mẽ nhưng lại có sức sát thương tuyệt đối.
Kim Tư Ngọc trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi trên ghế, tiếp nhận nụ hôn của Ngọc Hà.
Rõ ràng, anh không ngờ cô lại hôn mình.
"Xin lỗi, chị thật sự có chút việc gấp. Lần sau, chị sẽ ở bên em." Sau khi hôn xong, Ngọc Hà hiếm khi kiên nhẫn giải thích với Kim Tư Ngọc.
Đây là đãi ngộ mà những người bạn trai cũ trước đây của cô chưa từng có… "Ngoan, hôm nay coi như chị có lỗi với em, lần sau nhất định bù lại, được không?" Cô xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, từng câu từng chữ đều mang theo ý dụ dỗ.
Tuy rằng đang hỏi ý kiến anh, nhưng cho dù anh thật sự từ chối, Ngọc Hà cũng sẽ không nghe.
Cô chỉ mong người này biết điều một chút, nghe xong những lời này của cô liền nhanh chóng nói "được", sau đó cô có thể thuận nước đẩy thuyền rời đi.