“Thật sự không tệ.” Ngôn Ấu Ninh khen ngợi: “Đã lâu rồi tôi chưa ăn món sườn nào ngon thế này.” Mấy món sườn khi cậu ăn ở ngoài luôn có mùi tanh của thịt, cũng không biết họ chế biến kiểu gì nữa.
Lý Cao lập tức vui vẻ hẳn lên, anh từ trước đến nay vốn không thích để người khác biết sở thích lớn nhất của một nghệ thuật gia đẳng cấp như mình lại là vào bếp. Tuy nhiên, được một “người đẹp” mới gặp lần thứ hai khen ngợi hết lời món ăn của mình, anh vẫn cảm thấy hơi lâng lâng.
“Vậy thì ăn nhiều thêm chút đi.” Lý Cao cười tủm tỉm gắp thêm cho cậu hai miếng sườn: “Đúng rồi, chỗ tôi có phòng dành cho khách, nếu cậu không có việc gì thì tối nay cứ ở lại đây tạm một đêm đi, mất công sáng mai cậu phải chạy qua nữa, nhϊếp ảnh gia bên kia định chụp cảnh bình minh, nên chúng ta cần phải dậy sớm một chút.”
Ngôn Ấu Ninh gật đầu, “Vậy làm phiền anh rồi.”
“Phiền hà gì ở đây chứ, cậu bây giờ cũng được coi như là nhân viên của tôi rồi.” Vì ngày mai phải dậy sớm, Lý Cao cũng không sắp xếp hoạt động buổi tối nào cho mình. Có một "nhân viên nhỏ" vừa xinh đẹp vừa vui vẻ ngồi trò chuyện cùng mình, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút thật ra cũng không tệ.
Ngôn Ấu Ninh ăn uống no nê, cảm thấy mình nếu không chủ động giúp đỡ gì thật sự có chút ngại ngùng, liền đề nghị: “Để tôi đi rửa bát nhé.”
“Vậy thì tốt quá.” Lý Cao vui vẻ: “Tôi ghét nhất là rửa bát.”
Ngày hôm sau quả nhiên phải dậy rất sớm. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng qua loa với sữa và bánh mì, hai người xuống lầu khi trời vẫn còn tối mịt. Nhϊếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm và trợ lý đã đợi sẵn ở dưới nhà.
Cả đoàn dự định đến núi Thanh Thạch ở ngoại ô phía Nam để chụp cảnh bình minh, sau đó quay trở lại studio chụp nội cảnh, đến chiều tối thì leo lên sân thượng chụp cảnh hoàng hôn.
Có lẽ do từ nhỏ đã quen thuộc với việc này, Ngôn Ấu Ninh đứng trước ống kính hoàn toàn không hề áp lực. Hơn nữa, cậu còn rất thông minh, có thể phản ứng lại ngay lập tức những chỉ dẫn dù là nhỏ nhất của nhϊếp ảnh gia.
Đến giờ nghỉ trưa, khi cậu được trợ lý đưa về xe để thay đồ, nhϊếp ảnh gia không nhịn được, túm lấy Lý Cao dò hỏi: “Cậu đào được cậu bé xinh đẹp này đâu ra vậy? Hiện tại đang làm nghề gì? Trước đây đã từng làm mẫu ảnh sao?”
Lý Cao đắc ý cười: "Chuyện đó cậu nghĩ tôi có thể tùy tiện nói ra sao?"
“Ngoại hình cậu ta tốt như vậy mà vẫn chưa bị các tay săn lùng ngôi sao phát hiện, thật là…” Nhϊếp ảnh gia tiếc nuối một chút, rồi chợt nhớ ra một việc quan trọng khác: “Mấy ngày nữa tôi cần chụp một bộ ảnh quảng cáo về khu du lịch nghỉ dưỡng, đang thiếu người mẫu phù hợp, cậu cho tôi mượn cậu ấy được không? Điều kiện do cậu đưa ra.”
“Chuyện này tôi phải hỏi ý kiến cậu ta đã.” Lý Cao suy nghĩ một chút: "Người ta còn chưa tốt nghiệp đâu, phải để nhóc ấy tính xem có sắp xếp được thời gian không đã."
“Được, tôi đợi tin cậu.”
Khi Ngôn Ấu Ninh bước ra, nhϊếp ảnh gia đã đổi xong cuộn phim đồng thời đang động viên hai trợ lý nhỏ: “Cố gắng thêm chút nữa nhé, chỉ còn một “set” nữa là xong!”
Sau khi chụp xong ngoại cảnh ở núi Thanh Thạch, còn chưa đến 8 giờ sáng, cả đoàn người lại kéo nhau về studio tiếp tục công việc. Liên tục tạo dáng cả ngày, ngay cả một chàng trai trẻ như Ngôn Ấu Ninh cũng cảm thấy mệt nhoài. Nhưng nhϊếp ảnh gia lại rất phấn khởi, không ngừng vỗ vai khen cậu có cảm giác trước ống kính. Lý Cao cũng khá hài lòng, buổi chụp ảnh diễn ra suôn sẻ nghĩa là phần hậu kỳ sẽ được hoàn thành đúng theo tiến độ đề ra.
Trong suốt quá trình quay chụp, Lý Cao tuy không có nhiệm vụ cụ thể nào, nhưng anh đã đi theo đoàn suốt cả hành trình, thỉnh thoảng đưa ra vài gợi ý cho nhϊếp ảnh gia, đến cuối ngày cũng mệt đến chết đi sống lại. Ban đầu, anh còn định bụng sau khi chụp ảnh xong sẽ dẫn Ngôn Ấu Ninh đi ăn một bữa no nê, nhưng trong tình trạng này, cả hai người ai cũng đều không có tinh thần, chỉ tìm một quán ăn bình dân ven đường, gọi vài món đơn giản giải quyết nhanh gọn bữa tối.
Khi đưa Ngôn Ấu Ninh về đến cổng trường, Lý Cao đưa cho cậu một tấm thẻ: “Cầm đi, tiền lương của cậu.”
Ngôn Ấu Ninh đưa tay nhận lấy, trong lòng hơi ngạc nhiên: “Trả luôn bây giờ ạ?”
“Một sinh viên nghèo như cậu, không có ít tiền trong tay thì có chút khó khăn.” Lý Cao suy nghĩ một chút, nói: “Trong thẻ là tiền lương nửa tháng. Sau này, mỗi đầu tháng tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ, cậu nhớ tự kiểm tra lại.”
Ngôn Ấu Ninh gật đầu: “Cảm ơn anh Lý.”
“Không có gì.” Lý Cao mỉm cười: “Mấy ngày nữa cần phải quay thêm một đoạn video ngắn, đợi tôi thống nhất xong thời gian với bên công ty quảng cáo rồi sẽ thông báo cho cậu.”
“Được ạ.”