Hai tiếng sau, mái tóc rối bù của Ngôn Ấu Ninh đã được cắt tỉa gọn gàng, tạo thành những lớp tóc đầy đặn, đường nét khuôn mặt cũng được kiểu tóc mới tôn lên hoàn hảo. Khi nhìn vào gương, Ngôn Ấu Ninh cảm thấy mình giống như một món đồ cổ được đánh bóng, tỏa sáng rực rỡ trở lại.
Lý Cao phấn khích đến mức ngón tay út run rẩy: "Thế nào, tác phẩm của tôi, quá hoàn hảo phải không?"
“Thật sự rất cảm ơn.” Ngôn Ấu Ninh hơi đau lòng nghĩ, nếu lúc thanh toán được giảm giá, cậu sẽ càng biết ơn hơn.
Lý Cao đi quanh cậu hai vòng, rồi lại nảy ra ý tưởng mới: “Hay cậu làm người đại diện hình ảnh cho salon của tôi đi. Chúng tôi đang cần chụp một bộ ảnh quảng cáo mới…”
Lý Cao vừa nói vừa lục lọi mấy thứ dưới bàn trà, lôi ra một cuốn tạp chí đưa cho Ngôn Ấu Ninh. Bìa tạp chí là hình hai cô gái trẻ trung, bối cảnh là mặt tiền của salon thiết kế hình ảnh Ninh Hòa Nhã Cư.
"Đây là bộ ảnh mới chụp xong." Lý Cao vừa lật cho Ngôn Ấu Ninh xem, vừa nhăn mặt chê bai: "Đây còn là minh tinh đang nổi đấy, lên hình trông chẳng khác gì nhân viên quán bar."
Ngôn Ấu Ninh không nhịn được bật cười. Cậu biết ở chỗ Lý Cao sẽ tìm được chuyện vui, quả nhiên không sai. Cảnh tượng này kiếp trước cũng từng xảy ra, thậm chí lời Lý Cao dụ dỗ cậu cũng giống y hệt.
“Đúng không, đúng không.” Lý Cao như tìm được tri kỷ: "Hai cô này ngoại hình cũng ổn, tạo dáng cũng không tệ, nhưng lên hình cảm giác hơi sai sai. Đặc biệt là cô này, một người bạn của tôi nói ánh mắt của cô ta như đang nói – đến đây, đến đây, chỗ này là nơi không đứng đắn nha..."
Ngôn Ấu Ninh cười đến đau cả bụng.
“Thật đấy, cậu làm đại sứ hình ảnh cho tôi đi.”
Lý Cao kéo về chủ đề chính: “Sau này từ đầu đến chân của cậu, tôi lo hết. Tôi còn trả lương thêm cho cậu nữa. Cậu chỉ cần thỉnh thoảng xuất hiện khi salon có sự kiện, với lại để mặt cậu in trên tạp chí quảng cáo của tôi thôi, đơn giản lắm."
Ngôn Ấu Ninh hơi động lòng. Không phải vì cậu tham tiền đến mức phát điên, mà là bị câu “miễn phí” của Lý Cao làm lay động. Cậu chợt nghĩ đến việc Quan Chính An vài tháng nữa sẽ đến tìm mình.
Cả ông ta và Quan Vũ Sâm đều là người rất coi trọng thể diện. Nếu họ phát hiện ra đứa con riêng của nhà họ Quan lại đi làm đại sứ hình ảnh cho một tiệm cắt tóc – à nhầm, nếu Lý Cao biết cậu gọi cái “salon thiết kế hình ảnh” của anh ta thành tiệm cắt tóc, chắc chắn sẽ nổi điên.
Nếu bọn họ phát hiện ra người mà họ định nâng lên cao đang làm cái công việc thấp hèn, lại còn bị nhiều người biết đến như vậy, không biết bọn họ còn muốn kiên quyết nhận cậu về không?
Lý Cao nhận ra sự dao động trong ánh mắt của Ngôn Ấu Ninh, liền thừa thắng xông lên: “Nói về thiết kế hình ảnh, nơi này của tôi xếp thứ hai, thì Đảo Thành không ai dám xếp thứ nhất. Sau này hình tượng của cậu cứ để tôi lo, cậu không cần phải bận tâm đến quần áo hay giày dép nữa, nghĩ thử xem cậu sẽ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian đây, anh chàng đẹp trai.”
Vấn đề mà cậu luôn đau đầu từ khi sống lại, cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng giải quyết. Ngôn Ấu Ninh không nhịn được mỉm cười: “Vậy tôi cần phải làm gì?”
“Cậu đồng ý thật sao?” Lý Cao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Tôi sẽ dẫn cậu đến studio của bạn tôi thử hình trước. À, còn phải phối cho cậu vài bộ quần áo nữa, hợp đồng thì phải đến ngày mai mới chuẩn bị xong. Ngày mai cậu có thời gian qua đây một chuyến không?”
Ngôn Ấu Ninh lắc đầu: “Ngày mai tôi có một công việc đi phiên dịch, sợ là…”
“Bỏ hết, bỏ hết đi.” Lý Cao vung tay: “Sau này cậu cứ chuyên tâm làm đại sứ hình ảnh cho Ninh Hòa Nhã Cư, đừng nhận mấy việc linh tinh nữa.”
Ngôn Ấu Ninh liếc xéo Lý Cao, chưa biết bên nào mới là “việc linh tinh” đâu.
“Nếu anh gấp thì tối mai tôi sẽ đến.” Ngôn Ấu Ninh suy nghĩ một chút: “Việc này tôi đã hứa với bạn rồi, nếu đột ngột hủy bỏ sẽ rất phiền phức.”
Lý Cao miễn cưỡng nhượng bộ: “Vậy chiều nay đi thử hình, cậu có thời gian không?”
Ngôn Ấu Ninh tính toán lại lịch học của mình: “Được.”
Lý Cao lúc này mới vui vẻ trở lại: “Tốt, vậy cậu theo tôi lên thử vài bộ quần áo, rồi chúng ta xuất phát luôn.”
Ngôn Ấu Ninh chưa từng làm người mẫu. Nhưng khi còn nhỏ, Nhất Liên thường xuyên dẫn cậu đến studio. Khi đó, bà bận rộn bay đi bay về khắp thế giới, không có chỗ ở cố định, chỉ có thể mang theo đứa con trai nhỏ bên mình.
Trong lúc bà liên tục thay đổi tư thế trước ống kính, trợ lý của bà sẽ mang Ngôn Ấu Ninh đến một góc studio xem sách tranh. Vì vậy, Ngôn Ấu Ninh từ nhỏ đã biết những kiến thức cơ bản mà một người mẫu cần phải có, chỉ thiếu một cơ hội thể hiện mà thôi.
Sau khi chụp thử vài bức ảnh, cả nhϊếp ảnh gia và Lý Cao đều cảm thấy rất hài lòng. Việc làm đại sứ hình ảnh coi như bước đầu đã được quyết định.
Ngôn Ấu Ninh vừa có được kiểu tóc mới miễn phí, vừa được tặng một bộ đồ mặc vào cực kỳ thoải mái từ trong ra ngoài, còn được ông chủ Lý Cao đãi một bữa ăn thịnh soạn.
Nhưng quan trọng hơn hết là cậu lại được làm quen với người bạn cũ từ kiếp trước, điều này làm cậu cảm thấy đây có lẽ là ngày vui nhất kể từ khi sống lại.
Khi món tráng miệng được mang lên, Lý Cao đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn Ngôn Ấu Ninh chằm chằm từ trái sang phải: “Chiều nay khi cậu đứng tạo dáng trong studio, tôi cảm thấy cậu rất quen thuộc.”
Ngôn Ấu Ninh lườm anh: "Mấy tên dê xồm lúc tiếp cận người thường nói vậy."
“Không, không.” Biểu hiện của Lý Cao trở nên nghiêm túc hơn: "Tôi nói thật đấy, biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của cậu đều khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc."
Ngôn Ấu Ninh không tin chỉ dựa vào những cảm giác mông lung đó mà Lý Cao có thể nhớ tới một người mẫu đã hết thời từ mấy năm trước, đặc biệt là khi công việc chính của Nhất Liên chủ yếu ở nước ngoài.
Lý Cao cầm chiếc dĩa tráng miệng lẩm bẩm: “Thật sự rất quen…”
Ngôn Ấu Ninh thầm thở dài. Có lẽ ý nghĩa của câu “thế sự vô thường” chính là như vậy, dù Nhất Liên năm đó có nổi tiếng đến đâu, chỉ vài năm ngắn ngủi thôi, ai sẽ còn nhớ đến bà?
Vì vậy, đối với việc còn sống này, cậu vẫn là đi bước nào hay bước đó mà thôi.