Sau Khi Bỏ Áo Giáp, Ta Sủng Quan Lục Cung

Chương 6: Dạy nàng ỷ mạnh hiếp yếu (3)

Sau khi mọi người ngồi xuống thì lập tức có một cung nữ lạ mặt được dẫn vào hành lễ tạ tội với nàng. Cung nữ quỳ trước mặt Khúc Hồng Chiêu, cung kính bẩm báo, nói mình là người của điện Vĩnh Xuân, đến cáo bệnh thay chủ tử, nói tiệp dư vì bị bệnh nên không thể đến bái kiến, xin Lệ phi nương nương thứ tội.

"Thiên điện điện Vĩnh Xuân chính là nơi ở của Chu tiệp dư." Lý ma ma kịp thời nhỏ giọng bổ sung bên tai trái Khúc Hồng Chiêu.

"Chu tiệp dư và Nhị tiểu thư có thù." Triền Tuyết bổ sung bên tai phải Khúc Hồng Chiêu.

"..."

"Nương nương, đây là một cơ hội tốt.” Lý ma ma buông lời gièm pha: "Cáo bệnh không gặp, chính là đang bất kính với người, vừa hay có thể dùng nàng ta để lập uy trước mặt những người này.”

"Không tốt lắm nhỉ?" Khúc Hồng Chiêu từ chối.

"Nương nương, Chu tiệp dư gia thế bình thường, lại không được thánh sủng. Ở trong hậu cung này, nâng cao dẫm thấp là chuyện thường tình, không có gì mà tốt hay không tốt.” Lý ma ma phân tích: "Những người trước mắt này cũng không chỉ đơn thuần là đến bái kiến người, các nàng là đang đến thăm dò thực hư. Bây giờ lại lấy Chu tiệp dư lập uy, doạ các nàng một phen, sau này còn bớt được chút phiền phức.”

Triền Tuyết cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cứ thế bỏ qua như không có chuyện, quả thật không giống tính tình của Nhị tiểu thư."

Khúc Hồng Chiêu thở dài: "Vậy theo ý các ngươi, chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Lý ma ma và Triền Tuyết nhìn nhau, đạt thành sự đồng thuận, Lý ma ma mở miệng trước: "Đương nhiên là truy vấn trách nhiệm của nàng."

"Bỏ đi, người ta cũng bị bệnh." Khúc Hồng Chiêu định bỏ qua, bệnh thật hay bệnh giả nàng cũng lười truy cứu.

Triền Tuyết cũng không tiện nói sau lưng Lý ma ma, đành nói trước mặt bà ấy: "Nương nương, nàng ta nào có bệnh? Là có thù cũ với Nhị... với người, sợ người nổi cáu với nàng ta nên mới không dám gặp người mới đúng.”

Lý ma ma vừa nghe, tuy không biết thù cũ cụ thể là chuyện gì, nhưng cũng nhíu mày nói: "Đã như vậy, người càng không cần lưu tình. Nương nương, hậu cung này chính là như vậy, người không nổi giận với nàng ta, nếu ngày sau nàng ta đắc thế, nhất định sẽ đâm sau lưng người. Lão nô ở trong cung mấy chục năm, chuyện như vậy không hiếm.”

"... Lý ma ma, trước kia bà ở trong cung đi theo vị Thái phi nào vậy?" Khúc Hồng Chiêu tò mò.

"Bẩm nương nương, là Đức Thái phi."

Bảo sao. Đức Thái phi từng là sủng phi của Tiên đế, năm đó tranh đấu cả đời với Hoàng hậu, đến cuối cùng ai cũng không đấu lại ai, nhi tử đôi bên cũng không thể đăng cơ làm Hoàng đế.

Lý ma ma cũng không biết là đã quen đấu đá ở chỗ Đức phi, hay là muốn dùng Khúc Hồng Chiêu để bù đắp tiếc nuối Đức phi không thắng.

"Nương nương," Thấy Khúc Hồng Chiêu không nói gì, Lý ma ma lại khuyên: "Nàng ta chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, người muốn nắm thóp nàng ta, hoàn toàn không tốn chút công sức nào. Nếu người từ tâm không muốn vừa vào cung đã động đến nàng ta, thì cứ kéo cung nữ này xuống đánh mấy chục trượng trước cũng được."

Cung nữ đến từ điện Vĩnh Xuân vẫn quỳ ở chỗ cũ, cung kính cúi đầu, không dám nhìn vị Lệ phi nương nương đang ngồi trên vị trí chủ vị, người chỉ cần buông một câu nhẹ nhàng cũng có thể lấy đi mạng nàng ấy.

Tiểu cô nương mới bao lớn, nhìn cùng lắm cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi. Tầm mắt Khúc Hồng Chiêu dừng trên người nàng ấy, phát hiện nàng ấy đã bắt đầu run rẩy, vội vàng an ủi: "Đừng sợ, ngươi lui xuống đi, chuyển lời cho Chu tiệp dư, bệnh rồi thì an tâm tĩnh dưỡng, không cần đến bái kiến bổn cung."

Khi Chu tiệp dư vừa nghe tin Khúc Doanh Tụ sắp vào cung, quả thực đã bị dọa đến bệnh một trận. Ở trong hậu cung này, nếu Khúc Doanh Tụ muốn ỷ vào phân vị cao mà chèn ép nàng ta, nàng ta thật sự không thể cầu cứu ai. Mấy năm nay, Chu gia càng ngày càng sa sút, vẫn là nhờ nàng ta vào cung mới tốt hơn một chút, không ai có thể chống lưng cho nàng ta.

Chủ tử sợ vị Lệ phi nương nương này như vậy, cung nữ đương nhiên cũng vô cùng sợ hãi, đang run rẩy lo sợ, lại chờ được lệnh xá tội, mừng rỡ dập đầu mấy cái với Khúc Hồng Chiêu: "Tạ Lệ phi nương nương."

"Nương nương..."

"Không cần nói nữa." Khúc Hồng Chiêu giơ tay ngăn Lý ma ma lại.

Người từng làm Đại tướng quân, kỷ luật nghiêm minh, nói một không hai, giơ tay nhấc chân đều mang theo chút khí thế. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Khúc Hồng Chiều, Lý ma ma luôn cảm thấy nàng dịu dàng, dễ nói chuyện. Nhưng cái giơ tay lại khiến Lý ma ma theo bản năng im miệng không dám nói thêm.

Khúc Hồng Chiêu khẽ thở dài một hơi, ở biên quan, trên chiến trường, bản năng kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu đã khắc sâu vào trong xương cốt nàng.

Đặc biệt là tân binh mới ra trận, Khúc Hồng Chiêu luôn chú ý chăm sóc một chút, cố gắng không để bọn họ chết tại trận đánh đầu tiên trong cuộc đời.

Mà ở nơi đây, trong hậu cung này, hết người này đến người khác đều dạy nàng ỷ mạnh hϊếp yếu.

Nàng thật sự không thể thích ứng được, may mà nàng cũng không định thích ứng.