Cô vốn quen thói ngang ngược, bản tính tỏa ra sự xấu xa từ trong xương.
Nhà họ Mộ như cũng ngầm dung túng cho cô, như thể không muốn cô trở nên tốt đẹp, tốt nhất là biến thành một kẻ bất hảo, một tiểu thư ăn bám lười nhác.
Mỗi lần nhìn thấy thành tích của cô, Mộ Quang Niên luôn nhíu chặt mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Kiếp trước Mộ Nam Chi tự mình phấn đấu, không giống người nhà họ Mộ chút nào. Cô trời sinh đã có bộ óc thông minh, từ khi sinh ra đã là thiên tài, định mệnh đã an bài để cô chiếm lĩnh vị trí đứng đầu toàn khối!
Trong khi đó, một trai một gái của Mộ Quang Niên dưới ánh hào quang của Mộ Nam Chi trở nên tầm thường, dù Mộ Tuyết có cố gắng thế nào cũng không chạm được đến trình độ của cô, thậm chí không với tới gót chân.
Mộ Tư còn tệ hơn, luôn đứng bét lớp, thành tích thảm hại.
Về sau không hiểu sao Mộ Tuyết bắt đầu bắt chước phong cách ăn mặc và trang điểm của Mộ Nam Chi. Cô ta muốn giống cô, muốn học theo cô, nhưng tiếc thay... không thể nào đạt được vóc dáng đầy đặn dù mặc size D như Mộ Nam Chi.
Những chiếc váy Mộ Nam Chi tự phối cho mình đều toát lên vẻ quyến rũ, đường cong gợi cảm.
Còn Mộ Tuyết mặc size A vẫn rộng thùng thình, ngực lép kẹp, lại còn học theo cách ăn mặc của cô.
Trông chẳng khác gì "Đông Thi giả dạng Tây Thi" trong đời thực.
Nói thật, Mộ Tuyết không xấu, nhưng không hợp với phong cách gợi cảm.
Cô ta nên đi theo con đường bạch liên hoa yếu đuối mới đúng.
Kiếp trước không biết trúng gió chỗ nào, lại học theo từng cử chỉ, nụ cười, khí chất và cách nói năng của Mộ Nam Chi, trong từng hành động đều có bóng dáng của cô.
Mộ Tuyết đang bắt chước cô.
Tất cả là vì Phó Cẩn Xuyên.
Mộ Nam Chi cắn một miếng chân gà, giờ cô cũng lười để ý đến Mộ Tuyết.
Mộ Nam Chi có thể lừa được bao nhiêu tiền thì lừa, chỉ có kẻ ngốc mới chê tiền nhiều.
Cô đây chưa bao giờ làm khó đồng tiền.
Tất nhiên, chỗ cất tiền phải thay đổi.
Ánh mắt Mộ Nam Chi lóe lên, trong đầu hiện lên hình bóng một người.
Số tiền này đương nhiên không thể gửi dưới tên cô, cô phải tích lũy vốn liếng từ từ.
Mộ Nam Chi chống cằm, thản nhiên nói: "À, nhớ chuyển thêm cho con hai vạn nữa để đổi máy tính và điện thoại mới."
Cuối cùng Ngô Phượng bên cạnh cũng không nhịn được nữa: "Một lần lấy mười lăm vạn, điện thoại máy tính của con đâu có hỏng hóc gì! Thay cái gì mà thay!"
"Cấm thay!"
Khóe mắt Mộ Nam Chi ánh lên vẻ bực bội, cô nhếch môi cười lạnh: "Sao? Nhà họ Mộ giàu có bạc tỷ, chút tiền lẻ này cũng không có nổi à?"
"Mỗi tháng tiền chữa trị cho Mộ Tuyết cũng tốn mấy trăm vạn đúng không?"