Đại Lão Âm Trầm Chỉ Cưng Chiều Mình Em

Chương 9

Chàng trai đó... chính là Phó Cẩn Xuyên.

Khuôn mặt anh u ám, trên người có vết thương, ánh mắt lạnh lẽo và xa cách.

Đôi mắt u tối của anh ẩn dưới hàng mi dài, sắc mặt tái nhợt, khóe môi nứt nẻ.

Dù trong tình cảnh thê thảm, anh vẫn giữ vững khí phách kiêu hãnh, không hề van xin.

"Gọi bố đi! Gọi đi thì ông đây tha cho!" Gã đàn ông cười nhạo, giơ tay vỗ nhẹ vào má anh với vẻ khinh miệt: "Nói đi chứ!"

Hắn túm lấy tóc anh, ép anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hung dữ.

Đôi mắt chàng trai lạnh lùng như sói con, ẩn chứa sự u ám và băng giá.

Anh ngẩng mặt nhìn gã đàn ông trước mặt, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt đầy quỷ dị.

"Mày lại gần hơn đi, tao gọi cho mày nghe." Anh cười khẽ, khuôn mặt âm u. Không ai nhìn thấy ánh mắt anh lóe lên sự tàn nhẫn đáng sợ.

Bàn Tử cười ha hả, những người xung quanh cũng hùa theo: "Nghe nói mày cứng đầu lắm, chết cũng không kêu nửa lời."

Hắn nhếch mép chế nhạo: "Rơi vào tay tao, mày cũng chỉ là con chó con thôi!"

"Anh Bàn đỉnh quá!" Có người nịnh hót.

"Không hổ là anh Bàn!"

Bàn Tử cúi sát vào chàng trai, quát lên: "Gọi nhanh lên!!"

Toàn thân anh tỏa ra khí chất đáng sợ như quỷ dữ.

"Mày lại gần hơn chút nữa đi." Phó Cẩn Xuyên nhìn hắn bằng đôi mắt đen kịt, liếʍ nhẹ môi đỏ thẫm, nở nụ cười quỷ quyệt, giọng khàn khàn trầm thấp.

Gã đàn ông cười lạnh tiến lại gần, đột nhiên mặt hắn biến sắc, gào thét lên.

"Á!!!"

Chàng trai nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng dính đầy máu, trong mắt tràn ngập sự tàn độc. Anh bật cười, cười vào sự không biết lượng sức của hắn.

Máu từ tai gã đàn ông chảy thành dòng xuống đất.

Mặt hắn tái mét, tay run rẩy, ôm lấy chiếc tai bị cắn đứt, vừa hoảng sợ vừa tức giận.

Hắn điên tiết, đá mạnh vào bụng anh!!

"Đánh chết thằng chó hoang này cho tao!!!"

"Mày dám cắn đứt tai tao!!!" Bàn Tử ôm tai nhảy dựng lên, máu chảy qua kẽ tay.

Hắn đau đớn gào thét.

Mọi người xông lên, dùng chân đá, tay đấm vào chàng trai nằm dưới đất!

Anh rên nhẹ, co người lại, máu thấm ở khóe miệng, nhếch mép cười lạnh lùng, ánh mắt càng thêm âm lãnh.

Anh ghi nhớ từng khuôn mặt, từng cú đá, từng chỗ họ đã đánh.

"Cảnh sát tới rồi!!!"

Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên, tiếp theo là tiếng còi xe cảnh sát.

"Anh Bàn, cảnh sát tới rồi, chúng ta đi thôi!"

Bọn họ như lũ thú hoang bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại chàng trai nằm trên đất, người đầy máu.

Mộ Nam Chi cầm điện thoại chạy về phía Phó Cẩn Xuyên, tiếng còi cảnh sát vẫn vang lên từ chiếc điện thoại của cô.

Đôi mắt u ám của Phó Cẩn Xuyên ngẩng lên. Toàn thân chàng trai dính máu bẩn, còn cô gái trước mặt mặc bộ đồng phục xanh trắng, vẻ đẹp không thể che giấu. Cô như bông tuyết đầu xuân, trong trẻo và tinh khiết.