Từ trước đến giờ Phó Cẩn Xuyên đều tự do đi lại, thành tích học tập dường như cũng không được tốt lắm. Nghe nói, anh còn thường xuyên trượt môn, là người đội sổ của cả ngành tài chính trong toàn khối.
Người đứng cuối toàn ngành.
Từ nhỏ đã là một bá vương học đường, danh tiếng hung dữ lan xa!
“Nam Chi, cậu hỏi cái này làm gì vậy?”
Tính cách của Phó Cẩn Xuyên u ám, đi đến đâu cũng là một mình, toàn thân luôn bao phủ một tầng u tối, giữa chân mày ẩn chứa sát khí, không dễ chọc vào.
Nghe đồn, gia đình anh...
Một sinh viên năm nhất như Phó Cẩn Xuyên, lại rất quen thuộc với người trong giới xã hội.
Thậm chí có vài lần, có người còn nhìn thấy hai nhóm người căng thẳng đối đầu nhau, không khí vô cùng áp lực.
Anh là người đứng đầu.
Chỉ cần từ xa nhìn thấy, ai nấy cũng đều tránh né.
Loại học sinh như vậy... ai cũng sợ hãi.
Không dám lại gần.
Bình thường anh luôn lạnh lùng, đơn độc, mỗi khi vô tình chạm mặt sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác run sợ.
Bởi vì Phó Cẩn Xuyên quá khác biệt với bọn họ.
Anh là một dị loại.
Ôn Noãn nổi tiếng là một cô gái ngoan ngoãn, bình thường hoàn toàn không có khả năng dính dáng gì đến dạng người như Phó Cẩn Xuyên.
Ôn Noãn kinh ngạc hỏi Mộ Nam Chi: “Chi Chi, cậu tìm Phó Cẩn Xuyên làm gì thế?”
“Cậu đừng dây vào cậu ta, cậu ta không dễ đối phó đâu.” Ôn Noãn lo lắng bất an.
Chi Chi là tên gọi thân mật của Mộ Nam Chi, chỉ có Ôn Noãn mới gọi cô như thế.
Đến cả Phó Cẩn Xuyên cũng không biết.
“Yên tâm, tớ quý mạng mình lắm.”
“Đừng lo.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ bình thường thôi.”
Chỉ là muốn kết một cái hôn nhân nho nhỏ.
Yêu đương một chút gì đó thôi~
Sau đó sinh một đứa con, cô muốn sinh con cho anh.
Ít nhất sau này nếu vì một tai nạn nào đó mà cô qua đời, anh vẫn còn có một điểm tựa.
Đứa bé chính là chỗ dựa tinh thần của anh.
Mộ Nam Chi khẽ cười, thu dọn sách vở vào cặp, làm một động tác tay với Ôn Noãn: “Giúp tớ xin phép giáo viên nhé, tớ có chút việc.”
Cô nói xong, xách cặp lên, khom người chui ra từ cửa sau.
Cô muốn đi tìm Phó Cẩn Xuyên.
Không thể chờ đợi được nữa.
Muốn gặp anh.
Mộ Nam Chi cúi đầu nhìn điện thoại, ngày 14 tháng 8 năm 2016. Thời điểm này cô và chàng trai u ám ấy vẫn chưa hề có bất kỳ liên hệ gì.
Lần theo ký ức kiếp trước, cô băng qua mấy con hẻm nhỏ, cô có thể tìm thấy Phó Cẩn Xuyên.
Ngay khi Mộ Nam Chi vừa định xoay người, trong hẻm truyền ra giọng nói của đàn ông cùng với một tiếng rêи ɾỉ quen thuộc.
Mộ Nam Chi siết chặt điện thoại, hơi nghiêng đầu liếc qua một cái, khóe mắt co lại.