Diêm đạo lắc đầu. “Nhân vật này phải thể hiện ba giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, sự thay đổi quá lớn về độ tuổi không phải ai cũng có thể diễn xuất sắc được.”
Mễ Mễ không chút do dự, kiên định nói. “Cậu ấy chính là Cố Cảnh Sâm, một Cố Cảnh Sâm sống động!”
Lúc này, Thư Trừng bước vào. Khóe môi cong lên ánh mắt ngông cuồng, cả người toát ra sự tự tin và kiêu ngạo nhưng lại không khiến người ta thấy phản cảm.
Cô lên tiếng giọng điệu lười biếng nhưng mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Thư Trừng, tôi là Thư Trừng.”
Khoảnh khắc cô cất lời đôi mắt của Diêm đạo lập tức sáng lên.
Không sai, đây chính là Cố Cảnh Sâm!
Giọng điệu nhẹ nhàng phong thái thoải mái nhưng vẫn bộc lộ sự kiêu hãnh bẩm sinh. Không cần diễn, chỉ cần đứng đó cậu ta đã là Cố Cảnh Sâm rồi.
Những giám khảo phía trước dần lộ vẻ hài lòng chỉ có một người duy nhất giữ sắc mặt lạnh lùng đại diện nhà đầu tư.
Theo kế hoạch ban đầu, vai diễn này vốn đã được sắp xếp cho Khuông Phàn, nam diễn viên đang nổi của công ty họ. Buổi thử vai hôm nay cũng chỉ là hình thức nhưng Diêm đạo vẫn khăng khăng muốn mở casting để tìm ra lựa chọn tốt nhất.
Xét về danh tiếng lẫn diễn xuất Khuông Phàn chắc chắn không thể thua. Nhưng không hiểu sao, ngày hôm qua biên kịch lại khăng khăng đề cử một tân binh lạ hoắc còn mạnh miệng tuyên bố.
“Cậu ấy chính là Cố Cảnh Sâm chỉ cần đứng đó cũng đủ để trở thành nhân vật này.”
Thật nực cười!
Một kẻ không rõ lai lịch, chẳng biết diễn xuất ra sao lại có thể đảm nhận vai diễn quan trọng cả đời của Cố Cảnh Sâm ư?
Người kia bĩu môi cười lạnh đầy khinh thường. “Giới giải trí thiếu gì kẻ đẹp trai? Đừng tưởng có gương mặt ưa nhìn là có thể diễn tốt vai này.”
Đạo diễn Diêm hơi cau mày. Nhà đầu tư muốn nhét người vào đoàn phim, hắn không quan tâm nhưng Khuông Phàn thì khác.
Diễn xuất của cậu ta tuy không tệ nhưng để khắc họa trọn vẹn nhân vật Cố Cảnh Sâm, cậu ta vẫn chưa đạt đến yêu cầu của hắn.
Chính vì vậy hắn mới tổ chức buổi thử vai. Thế mà người nhà đầu tư ép vào lại cứ soi mói, bới lông tìm vết kiếm chuyện gây khó dễ.
Thư Trừng nghe thấy giọng điệu mỉa mai ấy nhưng cô chẳng hề tức giận. Khóe môi khẽ nhếch lên giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
"Liebe Herren, treffen die Zeit die unten I durchführt ist."
Tiếng Đức - "Thưa các quý ông, tiếp theo sẽ là thời gian tôi biểu diễn."
Gần như ngay khoảnh khắc ấy ánh mắt sâu thẳm của cô chợt lóe lên rực rỡ. Cô hơi nghiêng đầu môi mỏng khẽ mở từng chữ cất lên với chất giọng trầm ổn mà cuốn hút.
"Adel sitzt Gemüt, nicht im Geblüt."
Tiếng Đức - "Cao quý không nằm trong huyết thống mà ở chính tâm hồn."
Đạo diễn Diêm gần như lập tức nhận ra đây là phân cảnh nào.
Đó là cảnh quay giữa Cố Cảnh Sâm và nữ chính, một trong những khoảnh khắc đánh dấu bước chuyển biến trong cảm xúc của hắn. Trong cảnh này, tính cách của Cố Cảnh Sâm được bộc lộ đến tận cùng từng lớp mặt nạ thần bí trên người hắn dần bị lột trần.
Trước mắt đạo diễn, Thư Trừng hơi nghiêng đầu ánh mắt mang theo vài phần lười biếng.
Cô như đang nhìn về một nơi xa xăm khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ bẫng. Một bàn tay vô hình khẽ nâng lên tựa như đang cầm một chai rượu từ hư không.
Đến đây ánh mắt đạo diễn Diêm càng lúc càng sáng rực.