Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 45

Khi ngồi ở hậu trường nghe những âm thanh náo nhiệt kia không quá rõ ràng, nhưng chỉ đến khi họ đứng tại đó mới có thể biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu người tụ tập bên ngoài.

Khu vực này vốn dĩ là một quảng trường nhỏ, bên cạnh còn có hai màn hình điện tử phát trực tiếp sân khấu. Bây giờ đã có khoảng sáu bảy trăm người tụ tập đứng phía dưới, vừa nhảy vừa vẫy tay, còn có rất nhiều người hâm mộ giơ băng rôn, trên bảng phát sáng là tên các thần tượng khác nhau.

Ở một góc quảng trường vẫn còn lác đác một nhóm nhỏ đang nhảy quảng trường. Dưới sự công kích của hai luồng nhạc rock và rap, họ vẫn kiên trì nhảy bài “Ánh hoàng hôn đẹp nhất” bất chấp gió mưa.

Lúc nhóm cuối cùng trước họ lên sân khấu rồi cùi chào bắt đầu biểu diễn, Hoắc Nhẫn bỗng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

“Xin chào mọi người, chúng tôi là nhóm DULME mới ra mắt!” Năm chàng trai đồng loạt cúi chào, bên dưới lập tức vang lên tiếng hét chói tai như thể cuối cùng cũng đợi được thần tượng nhà mình lên sân khấu.

“Tôi là main vocal – DADA!”

“Tôi là main dancer – UU!”

Hoắc Nhẫn đang ôn lại tất cả các động tác trong đầu, nghe vậy bỗng ngây người.

Main vocal? Main dancer?

Long Già thấy biểu cảm của cậu thay đổi, liền tiện mồm giải thích: “Hầu hết các nhóm đều có vai trò cố định, ví dụ như sau này anh sẽ làm rapper.”

Tiếng trống dồn dập bùng nổ từ dàn loa, năm chàng trai nhảy múa và hát đồng đều, trên mặt nở nụ cười công nghiệp.

Hoắc Nhẫn liếc nhìn đội ngũ tiếp ứng bên dưới thắp sáng cả một khoảng, cả du khách và người qua đường phía ngoài đang kiễng chân ngóng trông, tim bắt đầu đập nhanh không ngừng.

Đây là một trải nghiệm sống động hoàn toàn khác so với những video trên TV hay máy tính.

Trước đây, bốn phút plank vô cùng dài, nhưng giờ lại trôi qua trong chớp mắt.

Cậu còn chưa kịp hít sâu chuẩn bị xong, nhóm năm người đã đồng loạt cúi chào khán giả, sau đó nhanh chóng chạy xuống sân khấu từ phía bên kia.

“Đi thôi.” Long Già vỗ vai cậu: “Đến đúng thời điểm thì nhớ tạo dáng thật ngầu vào.”

Bốn phút tiếp theo, trong đầu Hoắc Nhẫn hoàn toàn trống rỗng.

Cậu không mắc bất cứ lỗi nào khi nhảy, thậm chí còn nhớ phối hợp ánh mắt và động tác tay với Long Già khi không khí trên sân khấu bùng nổ đến đỉnh điểm.

Bộ não của cậu đang phải xử lý quá nhiều thứ cùng lúc.

Mỗi giây của từng động tác vũ đạo, sự chênh lệch giữa âm nhạc trong tai nghe và bên ngoài, sự thay đổi của lời bài hát và hơi thở, vị trí của đồng đội, và còn vừa mở mắt ra là có thể thấy với khán giả phủ kín cả trong lẫn ngoài sân khấu.

Ở quán bar chỉ có hơn chục người, nhưng ở đây lại là hàng trăm, hơn nữa rất nhiều người giơ bảng đèn và hoa, hàng trăm ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết dõi theo bọn họ.

Các cô gái đang cầm điện thoại nhắm vào bọn họ chụp ảnh liên tục. Thời khắc này, tiếng hò reo và huýt sáo hòa quyện đến mức không thể phân biệt rõ ràng, khiến cậu không thể xác định được mình làm đúng hay sai, cũng không biết họ có thích mình hay không.

Vừa cực kỳ sợ hãi, lại vừa hưng phấn đến run rẩy.

Hai cảm xúc đối lập đan xen dâng trào, tựa như một ngọn lửa đốt cháy toàn bộ oxy mà cậu đang hít thở.

Hoắc Nhẫn máy móc nhảy hết bài, gần như quên mất rốt cuộc mình đang hát gì.

Khi âm nhạc kết thúc, cậu và Long Già cùng đứng thẳng, cúi chào, lại nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Xuống sân khấu, Hoắc Nhẫn vô thức bám vào lan can bên cạnh, đột nhiên nhận ra mình đang thở dốc.

Không phải vì thể lực không theo kịp, mà vì cậu chưa từng đối mặt với hoàn cảnh này, đến cơ thể cũng rơi vào trạng thái mâu thuẫn cực độ.

“Trời ạ!” Long Già nhận lấy khăn từ trợ lý, vội vàng lau mồ hôi, rồi ném một cái cho Hoắc Nhẫn: “Vừa rồi anh làm sai hai ba chỗ lúc đổi bước và ra hiệu.”

“Thật ra không sao đâu.” Trợ lý giúp Hoắc Nhẫn lau mồ hôi trên tóc, giọng điệu mang theo ý cười: “Khán giả ở đây đa phần chỉ muốn tham gia náo nhiệt thôi, dù có hát lệch tông thì cũng vẫn vỗ tay cổ vũ như thường, thật ra ai cũng rất tốt.”

Phải mất một lúc lâu, Hoắc Nhẫn mới điều hòa được hơi thở, rồi quay lại nhìn sân khấu phía sau.

“Em có thể ở lại xem thêm một lúc nữa không?”

“Đương nhiên rồi, có thể xem đến khi kết thúc cũng được.” Trợ lý chỉ về chỗ ngồi dự phòng gần đó: “Chú Giang rất khuyến khích việc học hỏi này, trước đây từng có thực tập sinh xem đến nỗi không muốn rời đi, cuối cùng phải đi nhờ xe chở đạo cụ về công ty lúc hai giờ sáng.”

Hoắc Nhẫn ngẩn người gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo những thực tập sinh đang đổ mồ hôi trên sân khấu.

Đó là các tiền bối hơn bọn họ hai khóa, hiện tại vẫn chưa chính thức ra mắt.

Tham vọng trong lòng cậu bất chợt bắt đầu nảy mầm, bùng cháy cùng với cơn dư chấn cảm xúc.

Nếu có một ngày, mình đứng trên sân khấu lớn hơn thế này.

Nếu tương lai mình có những tác phẩm của riêng mình, nhảy những điệu nhảy thuộc về chính mình…

Không chỉ đơn thuần phơi bày bản thân trước thế giới, mà là hoàn toàn phơi bày đến mức ranh giới của chính mình cũng dần trở nên mờ nhạt.

Liệu khi đó, ngay cả máu trong cơ thể cũng sẽ sôi sụ gào thét theo không?

Long Già có việc nên đi xe về trước, còn Hoắc Nhẫn thì chọn ngồi lại cùng các tiền bối xa lạ để tiếp tục theo dõi sân khấu.

Mặc dù đây không phải một buổi diễn chính thức, nhưng các công ty lớn nhỏ có mối quan hệ thân thiết với SPF đều cử thực tập sinh đến luyện tập thử.

Thiếu niên chứng kiến hết nhóm nhạc này đến nhóm nhạc khác lên sân khấu, dần dần không còn bận tâm đến việc nhớ tên bọn họ, mà chỉ không ngừng quan sát, phân tích phản ứng của khán giả trong sân ngay thời điểm đó.

Ba tiếng trôi qua trong nháy mắt, lượng thông tin đối chiếu phong phú tràn vào não cậu như gửi video.