"Người đâu!"
Tiếng quát giận dữ vang vọng khắp Dực Hoa cung, khiến toàn bộ cung nhân run rẩy quỳ rạp xuống đất.
Bóng dáng cao lớn của Hoàng đế Dương Triệu Vũ đứng uy nghi giữa sảnh đường, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm.
Người vừa quỳ dưới đất chính là một cung nữ thân cận của Như Phi—bị bắt quả tang lén lút vào Dực Hoa cung giữa đêm khuya.
Hoàn Châu khoanh tay, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống cung nữ đang run lẩy bẩy.
"Ngươi nói đi. Lén lút vào cung ta làm gì?"
Cung nữ kia quỳ sát đất, giọng nói run rẩy:
"Nương nương... nô tỳ không có ý xấu! Nô tỳ chỉ là... chỉ là muốn kiểm tra xem Dực Hoa cung có thiếu thứ gì để bổ sung thêm thôi."
Lời nói này, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không tin nổi.
"Bổ sung?"
Hoàng đế cười lạnh, tiến lên một bước, giọng nói sắc bén đến mức khiến không khí đông cứng.
"Thế bổ sung xong rồi, có thấy chỗ nào cần thay đổi không?"
Cung nữ hoảng loạn dập đầu: "Bệ hạ tha mạng! Nô tỳ chỉ làm theo lệnh của Như Phi nương nương!"
Câu nói này vừa thốt ra, toàn bộ hậu cung lập tức nổ tung.
"Hay lắm. Thật to gan."
Hoàng đế nheo mắt, ánh nhìn đầy sát khí.
"Trẫm ban Dực Hoa cung cho Hoàn Châu, vậy mà có người dám tự tiện sai người xâm nhập giữa đêm khuya. Đến cả long mệnh cũng không để vào mắt?"
Hắn đưa mắt nhìn thái giám tổng quản.
"Người đâu! Lôi ra ngoài, đánh chết!"
Cung nữ kia hét lên hoảng loạn, giãy giụa cầu xin nhưng vô ích.
"Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng!"
Nàng ta bị lôi ra ngoài trong tiếng gào thảm thiết, khiến những kẻ đang lén quan sát bên ngoài cũng run sợ đến xanh mặt.
Hoàn Châu vẫn đứng yên, không hề tỏ ra thương hại.
Nàng hiểu, đây chính là hậu cung. Lòng tốt chỉ khiến bản thân trở thành kẻ yếu.
Hoàng đế quay sang nhìn nàng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền.
"Hoàn Châu, nàng nói xem, trẫm có thiên vị nàng quá không?"
Nàng không né tránh ánh mắt của hắn, chỉ khẽ cười.
"Bệ hạ ban thưởng, là vinh hạnh của thần thϊếp. Nếu có người không phục, vậy chỉ có thể trách bản thân không có bản lĩnh."
Một câu nói đơn giản nhưng sắc bén như dao, đâm thẳng vào tâm can những phi tần đang âm thầm theo dõi.
Hoàng đế cười lớn.
"Rất tốt. Một nữ nhân thông minh như nàng, trẫm sao có thể không yêu?"
Câu nói này khiến toàn bộ hậu cung sôi trào.
Yêu? Hoàng đế dùng chữ "yêu" với một phi tần?
Đây chẳng phải là công khai tuyên bố địa vị của Hoàn Châu sao?!
Như Phi ở cung riêng nghe tin tức này, tức giận đến ném vỡ bình hoa.
"Tiện nhân! Ngươi nghĩ ngươi có thể một tay che trời sao?!"
Đêm hôm đó, Hoàn Châu đứng trên hành lang dài của Dực Hoa cung, ánh mắt lặng lẽ nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng nàng.
"Nàng đang nghĩ gì?"
Nàng không cần quay đầu cũng biết, đó là Hoàng đế Dương Triệu Vũ.
Nàng cười nhẹ, giọng nói mềm mại:
"Thần thϊếp đang nghĩ... Nếu bệ hạ cứ tiếp tục sủng ái thần thϊếp như vậy, chẳng phải sẽ khiến cả hậu cung dậy sóng sao?"
Hoàng đế bước lên, nắm lấy tay nàng, ánh mắt sâu thẳm.
"Trẫm chính là muốn xem, ai dám làm loạn."
Hoàn Châu nhíu mày: "Nhưng nếu họ không dám đối đầu với bệ hạ mà lại nhắm vào thần thϊếp thì sao?"
Hoàng đế bật cười, cúi xuống thì thầm bên tai nàng.
"Vậy thì, trẫm sẽ khiến bọn họ không dám động vào nàng."
Hơi thở của hắn phả lên tai nàng, mang theo hơi ấm và quyền uy tuyệt đối.
Lần đầu tiên, Hoàn Châu cảm nhận được rõ ràng—nam nhân này thật sự động tâm với nàng rồi.
Hắn không chỉ muốn giữ nàng bên cạnh, mà còn muốn bảo vệ nàng khỏi mọi sóng gió.
Nhưng hậu cung này... liệu có dễ dàng như vậy không?