Thái tử nổi giận, rõ ràng là bởi vì hành động của Nhϊếp Chính Vương đã khiến thanh danh của gã bị ảnh hưởng, chứ tuyệt nhiên không phải vì nàng...
Lăng Phong Tẫn cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao, khiến người ta lạnh sống lưng, tim đập thình thịch.
"Bản vương phải giao phó với ngài thế nào đây?"
Việt thái tử cứng rắn lên tiếng: "Tất nhiên là thả Thái tử phi ra, sau đó thừa nhận tội lỗi!"
Nghe vậy, Lăng Phong Tẫn nhếch môi, lộ ra nụ cười như có như không. Hắn ngồi trên ghế, tư thế ngạo nghễ, khí thế so với vị Thái tử đang là người kế vị còn áp đảo hơn vài phần.
Trước mặt hắn, Việt thái tử chẳng khác nào một đứa trẻ yếu ớt, không chịu nổi một đòn.
"Ai dám bắt bản vương nhận tội?"
Trong chốc lát, Việt thái tử cứng họng không nói được gì.
Hiện tại phụ hoàng bệnh nặng, nằm liệt trên giường không thể xử lý triều chính. Đại quyền trong triều đều do Lăng Phong Tẫn một tay nắm giữ.
Tấu chương dâng lên mỗi ngày cũng đều phải qua tay hắn phê duyệt.
Bây giờ, Lăng Phong Tẫn chính là Nhϊếp Chính Vương danh chính ngôn thuận của Bắc Lăng Quốc...
Việt thái tử nghiến răng: "Hoàng thúc, tạm không nhắc đến chuyện khác, riêng chuyện ngài cướp đoạt cháu dâu thì không sợ thiên hạ chê cười sao?"
Lăng Phong Tẫn khẽ nhếch môi: "Ai dám chê cười bản vương, bản vương sẽ khiến kẻ đó cả đời không thể cười nổi."
Việt thái tử: "..."
Đột nhiên, Lăng Phong Tẫn vươn tay kéo An Vân Tịch vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình.
An Vân Tịch hơi giật mình, quay đầu liếc nhìn Lăng Phong Tẫn một cái, nhưng lại không phản kháng quá nhiều.
Xem như đang thực hiện lời nàng nói trước đó... nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Việt thái tử nhìn thấy cảnh này, bàn tay siết chặt bên người, xung quanh còn có không ít hạ nhân và thị vệ đang đứng đó, nhìn thấy tất cả. Gã chỉ cảm thấy Lăng Phong Tẫn đang công khai giẫm lên đầu gã, tát vào mặt gã giữa thanh thiên bạch nhật.
Vị hôn thê của mình bị kẻ khác chiếm đoạt trắng trợn như vậy mà không làm gì được, nếu để tin này truyền ra ngoài, thể nào cũng có kẻ nói gã là đồ vô dụng, không xứng làm Thái tử Bắc Lăng Quốc.
Việt thái tử hít sâu một hơi.
"Nếu An Quốc hầu biết cháu gái của mình bị hoàng thúc ngài làm nhục đến mức này, chắc chắn sẽ liều mạng với ngài. Ngài cũng không muốn rước lấy một rắc rối lớn như vậy chứ? Xin hoàng thúc hãy thả Thái tử phi của ta đi!"
Nghe thấy Việt thái tử không còn cách nào khác mà phải lôi đại cữu của An Vân Tịch ra, nàng liền bật cười vì tức.