Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp

Chương 19

Vòi sen trong phòng tắm vẫn dùng được, còn có áo choàng sạch sẽ nữa. Do dự một chút, cô bắt đầu tháo hết băng quấn quanh người, cùng với quần áo cũng cởi ra theo.

Dòng nước ấm trượt qua làn da trắng mịn, mái tóc đen nhánh, hơi ngả màu nâu của Bùi Tây Tình bị thấm ướt, dính sát vào chiếc cổ mảnh mai rồi lượn xuống theo đường cong cơ thể. Phòng tắm trong khách sạn nhỏ hẹp, hơi nước mờ ảo che khuất thân thể không một mảnh vải của cô.

Cô hơi sốt ruột, sợ Đoạn Kiêu Lâm kia đột ngột quay lại. Nhưng gội đầu thì không thể qua loa, đành nơm nớp lo sợ, vừa nhanh tay vò tóc vừa tắm rửa.

Người cô thật sự quá bẩn.

Bẩn đến mức khiến cô ngồi đứng không yên, cảm giác lúc nào cũng có thứ gì đang bò trên người.

Nếu không sợ mình biến thành xác sống thật thì cô cũng chẳng muốn phiền ai, tự nhiên đưa ra yêu cầu kiểu này đúng là không hợp tình hợp cảnh... Dù sao trong thời mạt thế, ai cũng quen với việc lăn lộn trong bụi đất đánh đấm với đủ loại xác thối rữa, còn sống đã là may mắn, ai mà để ý mấy chuyện này.

Tắm khoảng mười một, mười hai phút, Bùi Tây Tình quấn áo choàng tắm ló đầu ra khỏi phòng.

May quá, Đoạn Kiêu Lâm vẫn chưa quay lại.

Trong phòng không có ai.

Cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giặt quần áo của mình.

Cũng chẳng biết tối nay có khô nổi không.

May mà lúc mới tới thành phố này, cô có tiện tay lấy vài bộ quần áo sạch, đồ mặc trong vẫn còn dùng được, chưa cần giặt vội. Trước tiên giặt mấy món áo khoác đầy máu và dính đủ thứ chất lỏng kỳ lạ sau khi lăn lộn dưới đất đã.

Giặt xong áo khoác và quần, cô mặc lại chiếc áo len mỏng bó sát bên dưới là quần short ngắn tới đùi, rồi đứng lên ghế trong phòng khách sạn với tay ra ngoài cửa sổ để phơi đồ.

Khách sạn nhỏ không bằng mấy chỗ cao cấp, phòng này không có ban công, chỉ có một dãy treo đồ ngoài cửa sổ, muốn phơi phải trèo hẳn ra đó.

Cô đang với tay ra ngoài, cố treo đồ lên thì cánh cửa vốn đóng chặt phía sau bất ngờ bị mở ra từ bên ngoài.

Người đàn ông cao lớn tay xách đồ bước vào, vừa ngẩng đầu đã thấy cô gái mặc đồ mỏng manh, đôi chân thon dài đứng trên bậu cửa sổ.

Sau khi tắm, gương mặt từng bị bụi cát che lấp của cô trở nên rõ nét, đôi má vì hơi nước mà ửng hồng xinh đẹp lại trong trẻo. Tóc cô ướt đẫm xõa sau tai một giọt nước trượt từ cổ xuống, chui vào chiếc áo len xám làm ướt một mảng nhỏ.

Ánh mắt anh bình thản: "Sao vậy?"

Bùi Tây Tình đỏ cả vành tai, lúng túng nói: "Em... định phơi đồ, vừa giặt xong."

Đoạn Kiêu Lâm đóng cửa lại, đi tới bên cạnh ghế: "Đưa tôi."

Anh cao hơn cô cả cái đầu nhưng vì cô đang đứng trên ghế nên nhìn xuống lại cao hơn một chút, ánh mắt cụp xuống: "Cảm ơn anh."

Vừa nói, cô vừa định rút chân khỏi bậu cửa nhưng không ngờ phần cửa sổ đã bị gió cát ăn mòn, lỏng lẻo tới mức chân cô vừa động đã trượt, khiến cả người nghiêng hẳn sang một bên.

Tưởng sẽ bị ngã đau, ai ngờ Đoạn Kiêu Lâm đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô khỏi mép cửa sổ.

Nơi bị anh chạm vào khiến cô mềm nhũn, thậm chí có thể cảm nhận rõ cơ thể rắn chắc sau lớp vải mỏng.

Anh mặc sơ mi phẳng phiu, cơ bắp dưới quần tây căng cứng, không thể bỏ qua.

Môi anh khẽ lướt qua trán cô, mùi lạnh lẽo thoảng chút khói thuốc hòa quyện trong hơi thở. Bùi Tây Tình chỉ mới ngửi một chút đã thấy tim đập mạnh, thân thể vô thức co lại.

Đoạn Kiêu Lâm đặt cô ngồi lên mép giường, mắt cụp xuống: "Còn đồ nữa không?"

"Chỉ hai món này thôi ạ."

Anh cầm lấy móc treo, tiện tay treo lên cạnh tủ trên đầu.

Sau khi treo xong, anh giải thích: "Tối nay gió to, chưa đến một tiếng là bay mất, muốn mai có đồ mặc thì đừng phơi ngoài đó."

"... Em suýt quên mất chuyện đó."

Xong rồi, quần áo không khô nổi mất. Mai mặc gì đây? Đây là vấn đề nghiêm túc.

Cô chỉ còn hai món đang mặc tạm coi là sạch nhưng chẳng ấm chút nào, mặc ra ngoài thể nào cũng chết cóng.

Đoạn Kiêu Lâm đưa món đồ đang cầm trong tay cho cô.

Bùi Tây Tình hơi ngạc nhiên nhận lấy. Là một bộ đồ mới, loại đồ giữ ấm chống gió.

Màu đen trắng, nhìn thôi đã thấy ấm áp.

Cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh: "Cho em thật ạ? Anh lấy ở đâu vậy?"

"Từ đội khác." Đoạn Kiêu Lâm tháo nút tay áo, cởi đồng hồ đặt lên tủ, giọng lãnh đạm: "Họ đưa cho."