Cùng Kẻ Thù Xuyên Thành Đôi Anh Em Phản Diện

Chương 47

Cố Ngôn Thu ban đầu sợ em gái phải chịu thiệt thòi nên mới muốn có được số tiền này, để sau này có thể cho cô bé một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng những lời đó đều là lừa gạt.

Gia đình bác cả sẽ không đưa tiền cho họ, cái gọi là hứa hẹn chẳng qua chỉ là lời nói dối hèn hạ của người lớn đối với trẻ con.

Minh Ương muốn vạch trần bộ mặt thật của gia đình đó nhưng chỉ dựa vào sức mình thì không thể.

Vì vậy, cô phải dựa vào độ nổi tiếng mà chương trình mang lại, chỉ cần có độ nổi tiếng thì sẽ có chủ đề bàn tán, cô muốn mọi người yêu thích mình, quan tâm đến mình, muốn vô số ánh mắt đổ dồn vào mình, còn muốn tất cả những người yêu mến cô lên tiếng vì cô, lên tiếng vì cô bé Minh Ương ban đầu.

Vì vậy, cô không thể rút lui, Cố Ngôn Thu cũng không thể rút lui.

Bọn họ còn nhỏ quá, về nhà họ Cố chỉ có đường chết.

Có lẽ Cố Ngôn Thu đã nghe lọt tai.

Hàng mi cong vυ't khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt màu hổ phách, môi mím chặt, cảm xúc rõ ràng đã dịu đi đôi chút.

“Lên chương trình thì khác, đạo diễn và mọi người cho chúng ta rất rất nhiều tiền.”

Cố Ngôn Thu nhíu mày, hỏi: “Thế rất rất nhiều tiền đó đâu?”

Minh Ương ra vẻ ngây thơ dễ dụ: “Bác cả và mọi người giữ hộ, nói khi nào lớn mới trả.”

Linh Nhất rất thông minh, cô bé nhất định phải lôi kéo cậu.

Cố Ngôn Thu tiếp tục suy nghĩ.

Trong ký ức hình như có một đoạn đối thoại, con người non nớt ban đầu quá ngu ngốc, người lớn nói gì cũng tin. Đối phương thề thốt hứa hẹn nhưng trong mắt lại toàn là mưu mô tính toán.

Nực cười.

Cố Ngôn Thu hít sâu một hơi: “Được, anh không rút lui.”

Minh Ương mừng rỡ, lập tức lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

“Không đợi đến khi trưởng thành, mấy ngày nữa anh sẽ đòi lại tiền.”

Minh Ương gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Nghe anh hết, Ương Ương đều nghe anh hết.”

Cố Ngôn Thu hừ lạnh một tiếng.

Trước đây thường nghe người ta nói nịnh hót, cậu còn chưa thấy cụ thể bao giờ, giờ thì được mở mang tầm mắt rồi.

Nịnh hót thì cô bé này còn chưa xứng.

Cùng lắm chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch thích nịnh bợ mà thôi.

“Vậy anh phải xin lỗi Hứa Vân An nhé.”

“Tại sao?”

Cố Ngôn Thu sa sầm mặt, quả nhiên lại khó chịu rồi.

Minh Ương dỗ dành cậu: “Anh đánh người trên chương trình, không xin lỗi sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Trong hợp đồng có nói không được đánh người.”

Trong hợp đồng đúng là có điều khoản này nhưng không nói cụ thể là bồi thường bao nhiêu tiền, Minh Ương chỉ đơn thuần nói dối để lừa cậu.

Nếu vì Cố Ngôn Thu mà đắc tội với tất cả mọi người trong chương trình thì sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của họ, cho nên có thể lôi kéo được ai thì cứ lôi kéo.

Thiếu niên tỏ vẻ không vui.

Tiền, tiền, tiền, xã hội loài người phiền phức thật, động tí là tiền, tiền, tiền.

Vẫn là trước kia tốt hơn, ai dám đòi đồ của cậu thì cứ chém thẳng, đâu có nhiều rắc rối như vậy.

“Đi mà~”

Minh Ương cố kéo cậu dậy, lôi lôi kéo kéo ra ngoài.

Xuống đến tầng dưới, hai người lập tức chú ý đến Hứa Vân An đang được mọi người vây quanh.

Để đối phó với tình huống như lần trước, tổ chương trình đã đặc biệt mời đến một nhân viên y tế. Lúc này nhân viên y tế đang bôi thuốc cho Hứa Vân An.

Từ hướng của Minh Ương nhìn qua, cổ tay Hứa Vân An đã sưng đỏ cả lên, trông rất đau, không biết có nghiêm trọng không.

“Ương Ương, cậu đến rồi à.”

Tiểu Nãi Tích là người đầu tiên phát hiện ra Minh Ương, cô nhóc lon ton chạy tới.

Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn họ, từ biểu cảm của mỗi người có thể thấy ấn tượng của họ về hai đứa trẻ này đều không tốt lắm.

Minh Ương cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, kéo Cố Ngôn Thu đến trước mặt Hứa Vân An: “Anh Vân An...”

Hứa Vân An ngẩng đầu lên.