Cùng Kẻ Thù Xuyên Thành Đôi Anh Em Phản Diện

Chương 37

Trong mắt Minh Ương và Tiểu Nãi Tích đồng thời lộ ra một chút không nỡ.

Sâu bọ trong thời tận thế vừa hung dữ vừa to lớn, một phát là có thể ăn thịt cả người trưởng thành.

Đây là lần đầu tiên cô thấy những con sâu ngoan ngoãn, mềm mại và nghe lời như vậy.

Hai người đi ra sân sau, Minh Ương chọn một cái cây, đánh giá chiều cao, cảm thấy không có vấn đề gì.

“Tiểu Nãi Tích, đưa sâu cho mình.”

Tiểu Nãi Tích cẩn thận đưa sâu cho cô.

Tổ đạo diễn và các bạn nhỏ đều không biết cô bé định làm gì, không nhịn được mà chạy ra xem náo nhiệt.

Trước ngực áo có một cái túi trang trí rất nhỏ, vừa đủ để nhét hai con sâu. Minh Ương đặt chúng vào đó, xắn tay áo lên, tay chân thoăn thoắt, leo lên cây một cách dễ dàng.

Tổ đạo diễn: “?”

Các bạn nhỏ vây xem: “?”

Bình luận: “?”

[Cứu, thấy con bé chơi với sâu là tôi đã thấy sợ rồi, giờ còn leo cây nữa là sao.]

[Trời đất, leo cây thành thạo quá, sinh viên đại học 18 tuổi xin được sốc.]

[Leo cây là một kỹ năng nguyên thủy như vậy, mà một đứa trẻ năm tuổi lại có thể làm được?]

[Đừng có thiếu hiểu biết như thế! Trẻ con ở làng mình đứa nào cũng biết leo cây nhé. Mặt tự hào.]

“Ương Ương, xuống mau, trẻ con không được leo cây!”

PD của Minh Ương là người đầu tiên lo lắng, vội vàng vác máy quay chạy tới, lại cảm thấy máy móc vướng víu, liền vứt luôn chiếc máy quay trị giá mười mấy vạn tệ xuống đất, dang rộng hai tay sẵn sàng đón cô bé.

Minh Ương: “...” Hơi cảm động nhưng không nhiều.

Cô mặc kệ người lớn, đặt hai con sâu đã chơi đến ỉu xìu trở lại cành cây, rồi trước ánh mắt lo lắng của mọi người, tụt xuống đất một cách trơn tru.

Động tác nhanh nhẹn, giống như một con... khỉ lanh lợi.

PD trực tiếp đơ người.

[Máy quay: Anh bạn à, anh quan tâm con khỉ đó không bằng quan tâm tôi đi.]

[Ha ha ha ha, tôi thừa nhận là tôi bắt đầu thích cô bé xấu tính này rồi, con bé thật sự rất khác biệt.]

“Được rồi, chúng ta về thôi.”

Minh Ương phủi bụi trên váy, kéo Tiểu Nãi Tích chạy về phòng khách.

Hành động này khiến Tiểu Nãi Tích càng thêm sùng bái cô: “Ương Ương, cậu còn biết leo cây nữa à? Giỏi quá, giống như cao thủ võ lâm vậy.”

Minh Ương rất khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi, bình thường thôi.”

Trong đội Hạ Oa, thể lực và sự nhanh nhẹn của cô là mạnh nhất, đặc biệt là về mặt nhanh nhẹn, ngay cả Linh Nhất cũng phải chịu thua.

Bây giờ đổi sang một cơ thể khác, tuy rằng thể chất không bằng trước nhưng leo cây hay leo núi vẫn dư sức, đúng là những người hiện đại này chẳng có chút kiến thức nào cả.

---

“Chúc mừng Ương Ương và Ngôn Thu đã giành chiến thắng trong cuộc thi lần này, hai bạn có thể chọn món quà mình muốn.”

Minh Ương có mục tiêu rõ ràng, không cần suy nghĩ mà đi thẳng đến chỗ cà chua, không thèm để ý đến những món quà đa dạng trên bàn.

MC không ngờ cô bé lại chọn nhanh như vậy: “Ương Ương, em chắc chắn chọn cái này chứ?”

Minh Ương gật đầu, hai tay ôm chặt quả cà chua căng mọng, xinh đẹp trong lòng bàn tay, có vẻ rất thích thú.

[Chọn cà chua là cái quái gì vậy! Bánh kem ngon như vậy mà không chọn à!]

[Búp bê Barbie cũng rất dễ thương mà! Đáng ghét, nếu là tôi thì tôi sẽ chọn búp bê Barbie.]

“Được rồi, đến lượt cặp đôi tiếp theo, Vân An và Doanh Doanh.”

Trên bàn có bánh ngọt, trà sữa tinh tế, mỹ phẩm và một số đồ chơi.

Cô ấy cẩn thận lựa chọn, cuối cùng chọn một đĩa bánh ngọt tổng hợp, những món bánh ngọt tinh tế rất phù hợp với hình tượng tiểu tiên nữ của cô ấy.

Thẩm Gia Thước và Thẩm Gia Tích không có tâm cơ, hai đứa trẻ chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn bộ đồ chơi xếp hình mà cả hai anh em đều thích.

“Mọi người đã chọn xong hết chưa?”

“Xong rồi ạ!” Thẩm Gia Thước trả lời to nhất.

“Ương Ương, con trả lời xem tại sao... ơ...”

MC chưa nói hết câu, đột nhiên bị nghẹn lời.