Cùng Kẻ Thù Xuyên Thành Đôi Anh Em Phản Diện

Chương 13

Ở lại thêm lát nữa, e là trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn mất.

Minh Ương trầm ngâm vài giây: “Tìm tiếp ạ.”

“?”

Đạo diễn: “Con không biết anh con ở đâu à?”

Minh Ương tỉnh bơ đáp: “Đúng ạ, con tìm thấy anh ấy thì mới biết anh ấy ở đâu chứ ạ.”

“???”

Đùa nhau à?

[Đúng là một nhà...]

[Không được, xem mà huyết áp tôi tăng vọt.]

[Haizz, thôi bỏ đi, mệt mỏi quá.]

[Tổ đạo diễn cũng kỳ cục thật, lại đi tin lời một đứa trẻ con, không phải là diễn đấy chứ?]

[Diễn thì sao! ... Thôi, tôi quên mất rồi, không nói nữa!]

Đạo diễn nhất thời có hơi bực bội, gọi PD lại: “Đưa đứa bé về đi, những người còn lại chúng ta tiếp tục tìm.”

Trời sắp tối hẳn rồi, họ không muốn tìm chưa thấy người kia, lại vướng thêm rắc rối này.

PD gật đầu, đang định dắt Minh Ương đi thì cô bé đã tự mình đi trước.

Minh Ương quan sát dấu vết trên mặt đất, cỏ và bùn, chỉ về phía trước: “Ở phía trước ạ.”

“Thôi được rồi, con mau về cùng chú, tìm được anh trai con thì sẽ báo cho con biết.”

PD căn bản không tin lời cô bé, nắm lấy tay cô bé định ép mang đi.

Minh Ương bất mãn bĩu môi: “Cỏ có vết chân người giẫm lên, bụi cây hai bên cũng hơi nghiêng, nhìn dấu vết thì không phải người lớn, chỉ có thể là anh trai con thôi.”

Tổ đạo diễn vừa bực mình vừa buồn cười: “Sherlock Holmes nhí hả? Thôi được rồi, con ngoan ngoãn về đi, trong rừng có sói lớn đấy, buổi tối chuyên bắt trẻ con ăn thịt.” Để dọa Minh Ương, giọng ông rất hung dữ.

Minh Ương: “...” Mặt không cảm xúc.

[Thật ra cũng có lý.]

[Có lý gì chứ, khu này đâu chỉ có Cố Ngôn Thu đi qua, ban ngày chắc chắn sẽ có người khác chứ. Nếu nghe lời con bé, người không tìm thấy mà còn lãng phí thời gian.]

Minh Ương mím môi khó chịu.

Thật ra cô không cần phải quan tâm, dù sao thì tên oan gia kia ít nói lại còn đáng ghét, kiếp trước đã mấy lần gây sự với cô.

Tuy nhiên, bây giờ đã khác, chỉ có hai người họ xuyên đến đây.

Linh Nhất sau khi cải tạo đã hoàn toàn mất đi cảm xúc của con người, nếu cảnh sát tìm thấy trước, không chừng sẽ nói những điều không nên nói, làm những việc không nên làm, như vậy thì cả hai người họ đều không có kết cục tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, Minh Ương hất tay PD ra, không quay đầu lại mà chạy thẳng vào rừng.

“Ơ! Quay lại mau!”

“Đứng ngây ra đó làm gì! Đuổi theo mau!”

Mọi người vác theo thiết bị đuổi theo, bình luận trên mạng lại một lần nữa ầm ĩ chửi bới.

Trong rừng muỗi bay vo ve.

Da trẻ con non nớt, chẳng mấy chốc, Minh Ương đã bị đốt cho mấy nốt sưng to.

Cô bé hoàn toàn không để tâm, so với đám muỗi kiến ăn thịt người ở thời mạt thế thì mấy con muỗi này chẳng thể gây ra tổn thương gì cho cô.

Minh Ương dựa vào ánh trăng để nhận biết những dấu chân còn sót lại trên mặt đất.

Đi thêm được hai bước, cô bé chú ý đến một dấu vết khác thường.

“Minh Ương, mau...”

“Đừng đi tiếp nữa.” Minh Ương đứng yên tại chỗ nói: “Con tìm thấy anh trai rồi ạ.”

PD đuổi kịp tới, ngạc nhiên: “Anh trai con ở đâu?”

Minh Ương vạch đám cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất ra, trong một con mương nhỏ, Cố Ngôn Thu đang nằm gọn lỏn trong đó.

Nằm chỏng queo, không được đẹp mắt cho lắm.

Cô bé nhìn chằm chằm một lúc: “Rơi xuống mương rồi ạ.”

“…?”

Rơi, rơi xuống đâu cơ?

Một đám người lớn vội vàng chạy tới vớt Cố Ngôn Thu lên từ dưới mương.

Cậu bé không mang giày, người bẩn thỉu, mái tóc xoăn dính vài chiếc lá, khuôn mặt nhỏ ửng lên một lớp đỏ bất thường.

Mắt nhắm nghiền, không có chút ý thức nào.

“Sốt cao quá, đưa đến bệnh viện thôi.”

Đạo diễn sờ trán Cố Ngôn Thu, lập tức bế cậu bé lên.

Minh Ương vội vàng đuổi theo.

Lúc này mọi người đều không để ý đến cô bé, người lớn bước đi nhanh thoăn thoắt, cô bé với đôi chân ngắn cũn khó khăn lắm mới theo kịp.

Đêm tối đường trơn.