Tôi ngồi trên ghế sô pha, nhìn cuốn sách dày cộp đặt trước mặt với một biểu cảm không thể tuyệt vọng hơn.
“Đây là quy tắc cơ bản trong gia đình, cô cứ từ từ đọc và học thuộc.”
Người quản gia lớn tuổi trước mặt tôi nở nụ cười hiền từ, nhưng với tôi lúc này, ông chẳng khác nào một vị giám thị đang giao bài kiểm tra dài vô tận.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong sách mà đầu óc quay cuồng.
‘Cấm đi lại lung tung trong khu vực riêng của chủ nhà khi chưa được cho phép.’
‘Mỗi sáng phải có mặt trong phòng ăn lúc 7 giờ đúng để dùng bữa sáng cùng gia đình.’
‘Không được mặc trang phục quá đơn giản hoặc tùy tiện khi ra ngoài biệt thự.’
Danh sách dài như thể có tận một trăm điều luật! Tôi nhịn không được mà thở dài thườn thượt.
“Cháu có thể... Chỉ học những cái quan trọng nhất không ạ?” Tôi cẩn thận hỏi.
Quản gia lắc đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt đầy nghiêm khắc. “Tất cả đều quan trọng, đặc biệt là với thân phận hiện tại của cô.”
Thân phận hiện tại của tôi?
Cô gái bị bán đến đây để trả nợ thôi mà! Chứ có phải hôn thê thật đâu mà thân phận đặc biệt.
Tôi chống cằm, mắt dán vào mớ chữ trong sách mà cảm thấy tinh thần bị giày vò. Học chữ đã khó, giờ còn phải học quy tắc ứng xử của giới nhà giàu?
Có ai nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Tôi đang đắm chìm trong tuyệt vọng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau.
“Cô còn định ngồi đó bao lâu nữa?”
Tôi quay đầu lại. Mộ Cảnh Du đang đứng khoanh tay, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi như thể đã đoán trước được cảnh này.
Tôi mím môi. “Tôi đang học.”
Hắn liếc nhìn quyển sách. “Tốc độ này thì đến năm sau cũng chưa xong.”
Tôi lườm hắn. “Tôi đâu phải thiên tài, với lại... Tôi đâu cần phải biết nhiều thứ vậy? Tôi chỉ ở đây một thời gian thôi mà.”
Hắn nhếch môi. “Ở đây bao lâu không quan trọng. Quan trọng là trong thời gian ở đây, cô không được gây rắc rối.”
Tôi bĩu môi. Tôi có gây rắc rối gì đâu chứ?
Cứ nghĩ đến việc mình phải trải qua những ngày tháng gò bó như vậy, tôi bỗng dưng cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Tôi đứng bật dậy, vứt cuốn sách lên bàn.
“Tôi cần ra ngoài một chút.”
Mộ Cảnh Du nhìn tôi chằm chằm. “Ra ngoài làm gì?”
“Hít thở không khí.”
Hắn nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không ngăn tôi.
Tôi nhanh chóng đi ra vườn, hít sâu một hơi. Quả nhiên, không khí tự do bên ngoài vẫn tốt hơn nhiều.
Tôi đi loanh quanh một lúc thì thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, đang đứng gần đài phun nước. Cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt có chút đánh giá.
Tôi chớp mắt. Người này là ai?
“Cô là ai?” Cô ấy lên tiếng trước, giọng điệu không mấy thân thiện.
Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã nhếch môi. “À... Chắc là vị hôn thê mới tới đây nhỉ?”
Tôi cau mày. Giọng điệu này sao nghe không thoải mái chút nào vậy?
Cô ấy khoanh tay trước ngực, nhìn tôi từ đầu đến chân. “Tôi là Mộ Vân, chị họ của Cảnh Du.”
Chị họ?
Tôi vội vã gật đầu. “Chào chị.”
Mộ Vân nhướng mày. “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu thôi.”
Tôi có linh cảm không tốt lắm. “...Chị cứ hỏi.”
Cô ấy mỉm cười, nhưng nụ cười không có chút thân thiện nào. “Cô tiếp cận Cảnh Du với mục đích gì?”
Tôi suýt thì sặc nước bọt.
“Tôi không có tiếp cận anh ta!” Tôi vội vàng phủ nhận.
Mộ Vân nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy nghi hoặc. “Thật không? Một cô gái lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong nhà với tư cách là vị hôn thê, lại sống chung dưới một mái nhà với Cảnh Du từ trước đó, tôi khó mà không nghi ngờ được.”
Tôi há hốc miệng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi còn chưa biết mình phải sống sao trong ngôi nhà này, thế mà đã bị hiểu lầm thế này rồi?