Tôi thức dậy với một cảm giác kỳ lạ. Giống như tôi vừa bị đưa đến một thế giới hoàn toàn khác mà chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Kéo chăn ra, tôi ngồi dậy và nhìn xung quanh. Căn phòng rộng lớn, sang trọng với ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ, phản chiếu lên những món đồ nội thất đắt tiền. Tôi chớp mắt vài lần để chắc chắn mình không còn nằm mơ.
Không, tôi thật sự đang ở đây. Trong ngôi biệt thự lớn của nhà Mộ Cảnh Du.
Tôi hít sâu một hơi, cố trấn an bản thân. Dù gì thì tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Sống ở đây tốt hơn là lang thang không chỗ nương tựa, phải không?
Nhưng... Tôi thật sự không biết phải làm gì tiếp theo.
Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi giật mình.
“Cô Kiều, tiểu thiếu gia đang đợi cô xuống ăn sáng.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi cảm thấy áp lực khủng khϊếp. Tôi vội vàng rời giường, tìm đại một bộ quần áo đơn giản nhất trong tủ để mặc vào rồi mở cửa.
Cô hầu gái dẫn tôi xuống phòng ăn. Tôi bước đi chậm rãi, vừa căng thẳng vừa tò mò. Ngôi nhà này quá rộng, rộng đến mức tôi có thể đi lạc bất cứ lúc nào.
Khi đến nơi, tôi thấy Mộ Cảnh Du đã ngồi sẵn ở bàn ăn, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Nhưng điều khiến tôi giật mình hơn là sự xuất hiện của một người phụ nữ trông rất quý phái.
Bà ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, sau đó khẽ nhếch môi cười.
“Cô bé này là Tô Kiều sao?”
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng mỉm cười. “Chào bà.”
Bà ấy không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu rồi quay sang con trai mình. “Cảnh Du, cháu chưa nói rõ với bà về cô bé này.”
Mộ Cảnh Du đặt ly cà phê xuống, bình tĩnh đáp: “Bà chỉ cần biết cô ấy sẽ ở đây một thời gian.”
Tôi cảm thấy như có một tảng đá đè lên ngực. Bà ấy vẫn đang nhìn tôi, như thể muốn moi ra hết bí mật của tôi.
“Ở đây?” Bà ấy nhướng mày. “Cảnh Du, con có biết người ngoài sẽ nghĩ gì không? Một cô gái trẻ sống trong nhà con, không danh không phận...”
Tôi siết chặt tay dưới bàn. Tôi biết chứ. Tôi cũng không muốn bị hiểu lầm. Nhưng tôi phải nói gì đây?
“Cô ấy là vị hôn thê của cháu.” Mộ Cảnh Du đáp gọn.
Bà ấy im lặng một lúc, sau đó thở dài. “Cái gì? Chuyện lớn thế này sao không ai nói với bà.”
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên nặng nề. Tôi chỉ biết cúi đầu, giả vờ tập trung vào bữa sáng để tránh ánh mắt của bà ấy.
Sau khi ăn xong, tôi định lặng lẽ rời đi thì bà ấy bất ngờ gọi tôi lại.
“Tô Kiều.”
Tôi cứng người, quay lại. “Dạ?”
Bà ấy cười, nhưng nụ cười đầy ẩn ý. “Từ hôm nay, cháu sẽ theo học một số quy tắc của nhà này. Cháu là vợ sắp cưới của Cảnh Du. Dù sao cũng không thể để cháu sống ở đây mà không biết gì về nề nếp gia đình.”
Tôi trợn mắt... Học quy tắc?
Làm ơn đi. Tôi vốn không thuộc về thế giới này, sao phải học những thứ ấy chứ? Nhưng tôi cũng không dám phản đối, chỉ có thể gật đầu trong câm nín.
Bước ra khỏi phòng ăn, tôi nghe thấy tiếng Mộ Cảnh Du nói gì đó với bà hắn, nhưng tôi không dừng lại để nghe rõ.
Tôi chỉ biết một điều — Từ hôm nay, cuộc sống của tôi ở đây chắc chắn sẽ không dễ dàng nữa rồi.