Khi chiếc xe dừng lại trước cánh cổng to lớn của khu biệt thự, tôi có cảm giác mình đang bước vào một thế giới khác. Một thế giới không phải dành cho tôi, mà là dành cho những người thuộc tầng lớp trên, những người không phải lo nghĩ về tiền bạc hay tương lai, những người có quyền lực và địa vị. Tôi cảm thấy mình như một con cá nhỏ vô tình lọt vào một hồ cá lớn, không thể thoát ra.
Cánh cổng sắt cao vυ't mở ra, lộ ra một con đường trải dài phía trước. Xung quanh là vườn cây, hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ đến mức mọi thứ đều sáng bóng, như thể bước vào một cảnh tượng thần tiên.
“Chúng ta đến rồi.” Mộ Cảnh Du nói, không nhìn tôi mà vẫn bước ra ngoài xe.
Tôi nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn vào căn biệt thự lớn phía trước, cảm thấy không khí ở đây quá nặng nề, quá xa lạ với cuộc sống của tôi. Dù sao thì tôi cũng đã quen với cuộc sống đơn giản và tự do, nơi tôi có thể tự quyết định cuộc đời mình, chứ không phải sống dưới cái bóng của người khác.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, thở sâu một hơi rồi bước xuống xe. Ngay lập tức, tôi bị một nhóm người hầu đưa mắt nhìn với vẻ tò mò. Họ không nói gì, nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả. Tôi biết, họ đang nghĩ tôi là ai, là cái gì trong ngôi nhà này, và tôi có phải là “người ở” hay không.
“Mời cô vào.” Một cô hầu gái nhẹ nhàng nói, không có vẻ gì là quá nhiệt tình, nhưng cũng không hề lạnh lùng.
Tôi bước theo cô ta vào trong, không dám nhìn trái phải. Không khí trong nhà yên tĩnh đến lạ, giống như những ngôi nhà cổ trong phim. Cái gì cũng hoàn hảo, từ bộ sofa sang trọng đến những bức tranh treo trên tường, tất cả đều được bài trí tỉ mỉ và đẹp mắt.
“Đây là phòng của cô.” Cô hầu gái dẫn tôi vào một căn phòng rộng lớn, được trang trí theo phong cách rất quý tộc. Giường lớn, tủ quần áo đủ rộng để chứa cả đống đồ, và một chiếc bàn trang điểm khiến tôi có cảm giác như mình vừa bước vào một phòng ngủ của một nữ hoàng.
Tôi nhìn quanh căn phòng một vòng, cảm thấy hơi choáng ngợp. Đúng là mọi thứ đều quá xa vời với cuộc sống của tôi. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì ngoài một cái tên, và giờ lại đang bị đẩy vào một gia đình danh giá như thế này.
“Cảm ơn.” Tôi không biết nói gì thêm, chỉ có thể thốt ra một câu cảm ơn nghẹn ngào.
Cô hầu gái khẽ gật đầu rồi rời đi, để lại tôi một mình trong căn phòng. Tôi ngồi xuống giường, nhìn xung quanh, nhưng đầu óc thì chẳng thể nào dừng lại. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lo lắng đều quẩn quanh trong đầu tôi.
“Làm sao đây?” Tôi thì thào một mình. “Sống ở đây, làm thế nào để không bị phát hiện? Mình không thể để bị lộ bộ mặt thật...”
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, và Mộ Cảnh Du đứng ở ngưỡng cửa. Hắn bước vào, đóng cửa lại sau lưng và đi đến gần tôi.
“Cô ổn không?” Hắn hỏi với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại không kìm được chút lo lắng trong ánh mắt.
Tôi nhìn hắn, rồi lại quay đi. “Tôi ổn.” Tôi không muốn nói nhiều, không muốn hắn thấy được sự bất an của mình.
“Cô đừng quá lo lắng. Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Hắn nói rồi im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng tiếp lời. “Mẹ tôi chỉ muốn giúp cô, không có gì phải căng thẳng cả.”
Tôi nhướng mày, không hiểu tại sao hắn lại có thể nói câu đó một cách tự nhiên như vậy. Nhưng trong lòng tôi, không có gì là “ổn” cả. Tôi đang lạc lõng trong một thế giới mà tôi không thuộc về, và có lẽ tôi sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái ở đây.
Tôi đứng dậy, cố gắng xua tan những suy nghĩ tiêu cực. “Tôi chỉ cần thời gian để làm quen với mọi thứ thôi.”
“Cô sẽ quen nhanh thôi.” Hắn nói với giọng an ủi, rồi quay người rời đi. “Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi có việc phải làm.”
Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, tôi lại một lần nữa bị bỏ lại với căn phòng rộng lớn này. Tôi ngồi xuống giường, thở dài. Cuộc sống của tôi bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng liệu tôi có thể sống ở đây lâu dài được không? Câu trả lời chỉ có thời gian mới biết.
Và trong khoảng thời gian này, tôi chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách. Nhưng ít nhất, tôi sẽ cố gắng đứng vững. Vì tôi không thể để mình trở thành kẻ yếu đuối nữa.