"Cảm ơn anh trai."
Đột nhiên Phó Yên hối hận vì hôm nay đã mặc đồ trắng.
Tuy nhiên, người đàn ông thắt dây an toàn cho cô, dường như không để ý cảnh xuân đột ngột xuất hiện ở trước ngực cô.
Anh nhanh chóng dựa trở lại vào ghế lái, tay đặt lên vô lăng.
Chiếc Porsche bình thản lướt đi trên đường.
Cho đến khi đến tiểu khu.
Cô bước ra xuống xe, hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu.
"Tạm biệt anh trai."
Nói xong, cô quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, người đàn ông trong chiếc Porsche lên tiếng.
Giọng điệu lạnh lùng và cao quý.
"Đợi đã."
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một bàn tay thon dài từ trong xe vươn ra, đưa cho cô một chiếc áo khoác âu phục đắt tiền.
Đột nhiên người đàn ông lại nói tiếp.
"Sau này đừng mặc quần áo lộ như thế nữa."
Phó Yên ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng điềm tĩnh đó của anh.
Hình như đã hiểu được lời anh nói, mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Em biết rồi."
Giọng nói đang run rẩy.
Cô cắn môi, không dám nhìn anh nữa, quay người bỏ chạy.
Đêm khuya, chiếc Porsche màu bạc đã đỗ ở cổng tiểu khu một lúc lâu.
Ánh mắt của Bùi Tri Duật lạnh lùng như nước.
Anh kéo cà vạt xuống.
Duỗi ngón tay ra, hạ cửa xe xuống, để luồng gió lạnh ẩm ướt tràn vào. Lúc này anh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Sau khi dừng một lúc, lúc này chiếc Porsche lái đi.
Ngày hôm sau, Phó Yên và Lâm Châu xuất hiện ở tiệm mát-xa, tận hưởng gói VIP độc quyền dành cho các phu nhân quyền quý.
"Cậu thảo mai quá rồi! Cậu nói như vậy, ngay cả một người đàn ông ngu ngốc cũng sẽ biết cậu là một cô nàng tâm cơ!"
"Dọa chết tớ rồi! Bùi Tri Duật là anh trai của Bùi Vãn Vãn! Sao cậu dám tát em gái anh ta trước mặt anh ta chứ? Cậu không cần mạng nữa à?!"
Phó Yên nằm trên bàn mát-xa, vẻ mặt vô tội: "Lúc đó tôi không biết anh ta cũng ở đó!"
"Hơn nữa, Bùi Vãn Vãn thảo mai như vậy. Cô ta đâm sau lưng tớ, quyến rũ bạn trai cũ của tớ, Tớ tát cô ta một cái thì có sao chứ?"
Vì vậy việc cô tát em gái anh, cô cảm thấy cũng là hợp tình hợp lý!
Lâm Châu thì không nghĩ vậy. Khi Phó Yên tát Bùi Vãn Vãn, chẳng phải cũng giống như tát vào mặt Bùi gia sao?!
Tâm trạng của Phó Yên cũng có chút khó đoán.
Đúng vậy, đắc tội với Bùi Vãn Vãn, vậy thì còn dễ nói chuyện.
Nhưng nếu đắc tội với Bùi Tri Duật, anh có thể khiến cô phải thu dọn đồ đạc và rời khỏi Thượng Hải ngay ngày mai, đồng thời cũng không ai dám nói một câu nào.
Bùi Tri Duật, chính là có được đặc quyền đó.
Đôi lông mày thanh tú của Phó Yên lập tức rũ xuống, cô lại bắt đầu lo lắng.
"Bây giờ cậu định làm gì? Cậu đã tát Bùi Vãn Vãn, chắc chắn cô ta sẽ không chịu để yên đâu."
"Hơn nữa, với gia thế của cô ta, muốn nghiền nát cậu còn dễ hơn nghiền nát một con kiến. Tớ thực sự lo lắng cho cậu đó, Phó Yên."
Lâm Châu đang được nhân viên mát-xa, thì đột nhiên phấn khích trở mình bật dậy.
"Hay là, cậu chấp nhận lời khuyên trước đây của tớ đi. Cậu đi quyến rũ Bùi Tri Duật! Làm chị dâu của trà xanh và gã tra nam kia!"
"Nếu vậy thì, nghiền nát trà xanh chỉ là việc nhỏ đối với cậu đúng không?"
"Tên tra nam chết tiệt đó muốn bám váy trà xanh dựa hơi Bùi gia để thăng chức, chẳng phải là còn cần phải nhìn sắc mặt của cậu sao?"
Lâm Châu dường như không cho cô cơ hội để từ chối.
"Bây giờ tớ sẽ tìm người xin phương thức liên lạc của Bùi Tri Duật ngay, đợi đó!"
Sau khi vào đại học, Bùi Tri Duật đã đổi số điện thoại di động, từ lâu cô đã không còn phương thức liên lạc cá nhân của anh nữa.
Ai mà không biết chém gió chứ?
Phó Yên trên miệng thì nói thế, nhưng lại không nghĩ như vậy.
Mát-xa xong, về đến nhà vừa nằm xuống giường thì nhận được cuộc gọi.
Nhìn vào tên người gọi.
Cô bực mình: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ gọi cho tôi làm gì? Nếu còn gọi nữa, tôi sẽ chặn mẹ đó."
Trương Tuyết Yến nhíu mày: "Tao là mẹ mày, mày dùng thái độ này với mẹ mày hả?"
"Tôi không có mẹ. Mẹ thương Bùi Vãn Vãn đến mức hận không thể hủy hoại con gái ruột của mình, tôi thấy mẹ vẫn còn sức quyến rũ. Có muốn cân nhắc việc tái giá gả tới Bùi gia không?"
Trương Tuyết Yến tức giận đến mức suýt ngất đi. "Mất dạy! Mày thử nói những lời khốn nạn như vậy nữa xem!"
Bà ta lại bắt đầu nghẹn ngào quở trách: "Mày có biết Vãn Vãn buồn bã đến mức phải nhập viện không?"
"Vãn Vãn tốt bụng, nhưng con bé lại luôn bị mày ức hϊếp. Nếu không phải thường ngày tao luôn bảo vệ con bé. Thì người chị độc ác như mày, không biết sẽ nhắm vào con bé đến mức nào."
Phiền chết mất.
Phó Yên nói một cách vô cảm: "Tôi muốn nghỉ ngơi, cúp máy đây."
"Này, đợi đã!" Trương Tuyết Yến vội vàng ngăn cô lại, "Tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày!"
"Chuyện gì?"
Phó Yên trở mình trên giường, đèn trong phòng đã tắt, tối đen như mực, cô ôm con gấu bông mà Trương Tuyết Yến tặng hồi nhỏ, nhìn vầng trăng cô đơn ngoài cửa sổ.
Từ sau khi tặng chú gấu nhỏ này, Trương Tuyết Yến cũng chưa bao giờ tặng cô thêm bất kỳ món quà nào nữa.
Năm nay, khó khăn lắm mới đòi được quà sinh nhật, nhưng Trương Tuyết Yến lại đem chiếc vòng cổ đó tặng cho Bùi Vãn Vãn.
Nhưng Trương Tuyết Yến không nghe thấy tâm trạng thất vọng và chán nản của Phó Yên nên vẫn tiếp tục ra lệnh theo ý mình.
"Người ngoài không ai biết mày từng yêu đương với Lam Diên. Bùi gia và Lam gia sắp tổ chức tiệc đính hôn. Đến lúc đó, truyền thông sẽ phỏng vấn và công khai chuyện liên hôn giữa hai nhà."
"Lần này an phận một chút, đừng phá hỏng hạnh phúc của Vãn Vãn."
"Đây là tiệc đính hôn của Vãn Vãn, tao không cho phép bất kỳ báo cáo tiêu cực nào. Bùi gia cũng không muốn truyền thông nói hai nhà không hòa thuận, vì vậy người chị gái như mày nhất định phải tham dự."
Trương Tuyết Yến lại dịu giọng: "Mẹ biết có chút ủy khuất cho con, nhưng vì danh dự của Vãn Vãn, đừng đem chuyện giữa con và Lam Diên nói linh tinh khắp nơi."
Sau khi nghe câu nói "Vì danh tiếng của Vãn Vãn", Phó Yên mới nhận ra rằng dù cô có mạnh mẽ đến đâu, người gần gũi nhất với cô vẫn có thể dễ dàng đâm một nhát dao vào tim cô, khiến cô chảy máu.
Cô cũng thực sự nhận ra rằng trong lòng Trương Tuyết Yến, cô chẳng là gì so với Bùi Vãn Vãn.
Phó Yên nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Tôi không muốn đi."
"Mày còn muốn gì nữa? Mày thực sự không muốn cho em gái mày một chút thể diện sao?"
Thấy biện pháp cứng rắn không có hiệu quả, Trương Tuyết Yến liền mềm mỏng.
"Yên Yên, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, chưa từng cầu xin con điều gì, mẹ chỉ cầu xin con một lần này, hãy đến dự tiệc đính hôn của Vãn Vãn."
Trương Tuyết Yến biết rõ nhất, cách làm trái tim cô tổn thương.
Người mẹ vốn luôn mạnh mẽ, thế mà lại vì tiệc đính hôn cho Bùi Vãn Vãn mà hạ thấp giọng cầu xin cô.
"Cứ thế nhé, tiệc đính hôn của Vãn Vãn con nhất định phải đến."
Đối phương không thèm để ý tới cảm xúc của cô, liền cúp máy.
Phó Yên từ nhỏ đã tự mình liếʍ láp vết thương, tối nay không biết phải khâu miệng vết thương thế nào.
Cô không muốn tự chữa lành nữa.
Quả nhiên, nếu thứ gì đó đã mục nát rồi, thì dù có sửa thế nào thì nó vẫn mục nát thôi.
Đêm đó, Phó Yên nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, suốt đêm không ngủ.
Cô chưa từng nghĩ, Lam Diên và Bùi Vãn Vãn lại đính hôn nhanh như vậy.
Xem ra hai người đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi, hay nói cách khác, họ đã cắm sừng cô từ rất lâu rồi.
Không lâu sau, tin tức truyền ra rằng thái tử gia của Tập đoàn Lam thị và công chúa nhỏ của Bùi gia đã quyết định liên hôn. Trai tài gái sắc, tiệc đính hôn của họ dự kiến
sẽ được tổ chức vào tháng tới. Sự kiện này đã trở thành một tin chấn động được cả thành phố biết đến.
Phó Yên nhìn thấy tin tức này trên tivi.
"Phó Yên, chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao. Cậu và Lam Diên ở bên nhau lâu như vậy tại sao không công khai? Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng họ đã hẹn hò nhiều năm, cậu bị cắm sừng mà không hề biết gì. Cậu nói xem, cậu có ấm ức hay không?"
"Bùi Vãn Vãn còn ép mẹ cậu, gọi cậu đến tham dự tiệc đính hôn của cô ta, cố ý sỉ nhục cậu! Sao trước đây tớ không phát hiện ra ả trà xanh này giỏi giả vờ đến vậy chứ!"
Lâm Châu đang ở nhà cô, nhìn thấy tin tức trên tivi thì liền khó chịu, nhanh chóng giật lấy chiếc điều khiển từ xa trên tay cô.
"Đừng xem nữa, đôi tra nam tiện nữ này có gì tốt mà xem? Xui xẻo!"
Phó Yên như một người không xương nằm trên ghế sofa, đã mấy ngày không gội đầu.
Cô đã nằm ì ở nhà một tuần rồi.
Cô dùng ngón tay nâng khóe mắt lên, nói: "Lâm Châu, cậu không hiểu. Tớ cần phải nhìn kỹ khuôn mặt bọn họ, nhớ lại xem bọn họ đã làm nhục tớ như thế nào."
Lâm Châu làm chị em với cô nhiều năm như vậy, đương nhiên có thể nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô ấy sửng sốt: "Cậu muốn đối phó với Lam Diên và Bùi Vãn Vãn sao?"
Phó Yên ngồi trên ghế sofa nghịch tóc, không nói gì.
“Chết tiệt, Phó Yên, cô đúng là người có dũng khí!”
Lâm Châu vô cùng hưng phấn, khích động mà đi đi lại lại khắp phòng, nhưng chồi non vừa mới xuất hiện trong đầu, liền lập tức héo úa.
"Nhưng cậu định làm thế nào?"
" Đằng sau trà xanh là bùi gia, cậu đấu với cô ta thế nào đây?"
Lông mày Phó Yên lạnh lẽo: "Dựa vào dư luận."
Cô không thể nuốt trôi cục tức này này được, nên phải giải quyết trà xanh trước rồi tính tiếp.
"Tớ có một người bạn học tên là Trần Mộng. Cô ấy cũng ghét trà xanh. Họ có mối hận thù sâu sắc đã lâu, trà xanh trước đây cũng từng tính kế hãm hại cô ấy."
"Cô ấy hiện tại đang lập nghiệp, tự mình mở tòa soạn, hiện khá nổi tiếng. Tớ đã liên lạc với cô ấy, từ lâu cô ấy đã chướng mắt Bùi Vãn Vãn, nên đồng ý giúp đỡ."
"Ý của Trần Mộng là, cho dù tòa soạn của cô ấy có lỗ vốn bị bố gọi về thừa kế công ty, cô ấy cũng phải trả thù Bùi Vãn Vãn một vố!"
Lâm Châu thốt lên: "Xem ra trà xanh thật sự là tai họa ngàn năm, đã gây ra nhiều tội ác như vậy."
Phó Yên cũng cười: "Hai ngày không đả động, trên mạng cũng nên có động tĩnh rồi."
Lâm Châu không yên tâm, dặn dò: "Nếu cần giúp đỡ gì, có thể tìm tớ bất cứ lúc nào."
"Được."
Thế là hai ngày này, Phó Yên không đi đâu cả ở nhà, chính là vì bận rộn sắp xếp tài liệu.
Cuối cùng, cô đã thu thập được 1G bằng chứng, cũng như tất cả những tin đồn khác về Lam Diên, đưa hết cho Trần Mộng!
Trần Mộng trả lời: [OK]
Vừa muốn đăng xuất wechat, thì thấy Lâm Châu gửi đến một số điện thoại lạ bắt đầu bằng "198".
Cô gửi một tin nhắn: ?
Đối phương trả lời: Số điện thoại di động của Bùi Tri Duật [yêu] [yêu]
Phó Yên: ...
Đối phương thực sự không từ bỏ ý đồ xấu.
Nhưng cô đâu có điên, sao cô có thể đi quyến rũ anh trai mình chứ?!
Phó Yên định thoát khỏi trang trò chuyện giữa hai người, nhưng ngón tay cô dừng lại trên phím.
Được rồi, cô thừa nhận, cô có một số ý nghĩ vô đạo đức.
Cô nhớ lại lời Lâm Châu nói cách đây vài ngày.
—— Phó Yên, người đàn ông cậu nhìn trúng, đã từng có ai vụt mất chưa?
—— Bùi Tri Duật đã lên giường với cậu một lần, tớ không tin sau đó anh ta không có suy nghĩ gì với cậu!
Phó Yên cắn ngón tay.
Mặc dù Bùi Tri Duật là anh trai cô, nhưng không phải là anh trai ruột.
Hay là, thử đánh cược nhỉ?
Nếu cô thắng, cô chính là chị dâu của trà xanh.
Nếu cô thua, thì cô vẫn là một hảo hán.
Chỉ trong chốc lát, máu của Phó Yên sôi lên.
Giây tiếp theo, cô đã làm hành động dũng cảm và cũng kinh hồn nhất trong cuộc đời mình.
Cô gọi đến số điện thoại di động của người đàn ông khó với tới nhất ở Thượng Hải.
Điện thoại reo trong vài giây, đầu dây bên kia mới trả lời.
Phó Yên thề rằng, cô đã dùng giọng điệu nịnh nọt nhất trong đời để nói chuyện với anh.
"Anh trai... em là Phó Yên."
"Em muốn hỏi, anh có bạn gái chưa?"
Nói xong, tim cô đập thình thịch.
Cô thẳng thắn quá rồi.
Hơn nữa, Bùi Tri Duật thân là trưởng bối, sao có thể yêu đương với cô được?
Thế là cô ấy lập tức giả vờ nói: "Em chỉ là lo bạn gái của anh trai sẽ hiểu lầm thôi."
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, đến cả tiếng thở cũng không có.
Cô cắn môi, lo lắng nắm chặt ngón tay.
Giống như khoảnh khắc ống kính chầm chậm dừng lại có chủ đích trên phim, để hấp dẫn người xem.
Sau đó, cô hé môi, nhẹ nhàng nói.
"Nếu anh trai không có bạn gái... em có thể gặp anh một lần được không?"
Cô nói xong, bầu không khí rơi vào im lặng một hồi lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy như đã qua một kiếp người.
Phó Yên cảm thấy xấu hổ, khi cô cắn môi định cúp máy.
Giọng nói lạnh lùng rõ ràng của người đàn ông truyền đến tai cô.
"Được."
"Hôm nay."
Phó Yên sửng sốt: "Gì, gì cơ?"
Bùi Tri Duật thờ ơ nói: "Hôm nay, tôi chỉ nói một lần thôi."
Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.
Khi chiếc xe Maybach màu bạc sáng bóng của Bùi Tri Duật xuất hiện trước mặt, Phó Yên vẫn còn có chút không tin nổi.
Cô có thể hẹn Bùi Tri Duật ra ngoài dễ dàng như vậy sao?
Cô và Bùi Tri Duật là đi hẹn hò chăng?
Phó Yên đứng bên lề đường, véo đùi mình một cái.
Vãi, đau quá!
Phó Yên chớp mắt, chẳng lẽ lời con nhỏ Lâm Châu kia nói là sự thật?
Chiếc Maybach dừng lại, người bước ra chính là trợ lý Lục quen thuộc.
Anh cúi người, giúp cô mở cửa xe.
Phó Yên đến giờ vẫn còn ám ảnh, sắc mặt đã thay đổi.
Cô cười rất giả tạo: "Trợ lý Lục, anh trai muốn tôi bắt taxi đi hẹn hò với anh ấy sao?"
Trợ lý Lục cũng mỉm cười: "Phó tiểu thư, cô thật biết nói đùa."
"Hôm nay Bùi tổng cho phép cô lên xe. Một quý ông ga lăng sao có thể để cô một mình tự đi taxi đến nhà hàng chứ?"
Phó Yên cong môi lên, giống như một chú cáo nhỏ đạt được ý muốn.
"hừ, thế này cũng không tồi."
Tuy nhiên, khi nghe đến từ "hẹn hò", trợ lý Lục ngẩn người một lúc, vừa định giải thích với cô.
Kết quả là, Phó Yên đã cầm lấy túi xách, khom người một mạch dứt khoát bước lên xe.
Theo sau là mùi nước hoa hồng mát lạnh. Bùi Tri Duật ngừng đọc tài liệu, nhìn Phó Yên tóc dài đến eo che trước ngực, ngồi lên xe.
Vừa ngồi xuống, cô liền giả vờ như túi xách của mình bị rơi, cố ý cắn môi nhìn người đàn ông kia, vô tội nói: "Anh trai, có thể giúp em nhặt túi xách lên không? Em không với tới được."
Nhưng người đàn ông không mắc kế trà xanh của cô nói: "Trợ lý Lục."
Phó Yên vội vàng nói: "Không cần nữa, em tự làm được!"
Cô chỉ có thể nuốt nỗi ấm ức vào trong bụng.
Sau khi nhặt túi xách lên ngồi vững đầu gối khép lại, Phó Yên dùng ngón tay vén tóc ra sau tai, cô cố ý như không để động tác đưa tay ra khỏi ngực chậm lại.
Giống như việc kéo ống kính vậy.
Thật ra Phó Yên đang rất lo lắng.
Bùi Tri Duật thông báo cho cô ra ngoài, thời gian quá gấp rút, cô phải lục tung phòng để đồ mới tìm thấy bộ váy gợi cảm này.
Chiếc váy len bó sát màu be rất tinh khiết và gợi cảm, nhưng điểm khéo léo ở đây là cổ chữ V, tôn lên hoàn hảo khe ngực tuyệt đẹp của cô.
Nhưng vào cuối mùa thu, việc mặc quá mỏng manh có vẻ hơi cố ý.
Những suy nghĩ nhỏ bé của cô được bày rõ ràng trước mặt anh.
Tai của Phó Yên lại đỏ lên.
Bùi Tri Duật là anh trai cô, luôn cảm thấy ăn mặc như vậy, có chút kỳ lạ.
Phó Yên đem hai tay đang che ngực đặt trở lại đầu gối, bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra cô đang căng thẳng đến mức suýt xé toạc chiếc ghế sofa bên dưới.
Cô không biết Bùi Tri Duật có đang nhìn hay không.
Thời gian trôi qua từng phút, cho đến khi tiếng lật tài liệu nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.
Mặt Phó Yên đen lại.
Vì vậy, những hành động được cô lên kế hoạch cẩn thận vừa rồi, gã nghiện công việc này đều không nhìn thấy sao?!
Anh vẫn được tính là đàn ông sao?!
Phó Yên vô cùng tức giận, đây là lần đầu tiên cô gặp phải thất bại như vậy.
Ở trường đại học, cô thậm chí còn được bình chọn làm hoa khôi trường!
Cô cứ vậy mà ôm ngực, quay mặt đi, trong lòng thầm tức giận với Bùi Tri Duật.
Đột nhiên, trong chiếc xe yên tĩnh, người đàn ông đột nhiên hỏi.
"Em không lạnh sao?"