Nghiện Hôn

Chương 11: Quyến rũ Bùi Tri Duật

Ban đêm.

Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng quý phái, đứng thẳng kiêu hãnh, điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay.

Một làn khói từ đầu ngón tay anh bay ra.

Nhịp tim của Phó Yên đột nhiên đập rất nhanh.

Bỗng nhiên cô nhớ lại lần trước Lâm Châu thì thầm vào tai cô:

"Hay là, cậu đi nhờ Bùi Tri Duật giúp đỡ đi?"

"Đóa hoa cao lãnh Bùi Tri Duật này, giữ mình trong sạch, không thích chơi bời, nghe nói hiện tại ngay cả phụ nữ bên cạnh anh ta cũng không có, càng không nói đến tình một đêm giống như cậu! Cậu nói xem, cậu có phải là ngoại lệ không?"



Lúc đó, cô đã mắng Lâm Châu một trận té tát.

Nhưng giờ đây người đàn ông đang đứng đó, cái bóng cao lớn của anh trên mặt đất bị ánh trăng kéo dài.

Vậy mà cô có chút ngứa ngáy không chịu được.

Biểu cảm của người đàn ông không quá rõ ràng, khí chất dường như hòa lẫn cùng với màn đêm, khiến anh có vẻ xa cách và bí ẩn hơn.

Phó Yên tiến thêm một bước nữa.

Cô chớp mắt.

"Anh trai?"

Cô cố tình hạ thấp giọng, kết hợp với khuôn mặt nhút nhát của cô, để có thể khơi dậy ham muốn che chở của đàn ông.

Phó Yên tiến lại gần, cùng lúc đó ánh mắt cô cũng gần như dán chặt vào khuôn mặt anh.

"Tay em thật sự rất đau, anh có thể xoa giúp em được không..."

Trà xanh đến mức không thể chấp nhận nổi.

Quan sát biểu cảm của anh, tim Phó Yên cũng đang đập điên cuồng.

Đúng lúc này, cách đó không xa một người phụ nữ mặc váy hiệu Prada bước tới.

"A Duật!"

Nói xong, cô ta đi qua bên này, đứng cạnh Bùi Tri Duật, trông hai người vô cùng thân thiết.

Phó Yên lập tức dừng lại.

Biểu cảm vừa mới chuẩn bị trên khuôn mặt cô đông cứng lại.

Người phụ nữ đoan trang, lúc này nghiêng đầu nhìn qua: "Vị này là..."

Phó Yên lập tức im lặng, hình như cô đã đã hiểu ra điều gì đó.

Gần đây trong giới hào môn có vài tin đồn, nói Bùi lão gia đã sắp xếp cho Bùi Tri Duật một buổi xem mắt, mà đối phương hình như là công chúa lớn của ngân hàng Ôn thị.

Không ngờ đó lại là sự thật.

Đột nhiên, mọi sự xấu hổ và ngượng ngùng lại ùa về.

Nghĩ đến cô vừa mới tỏ vẻ thảo mai lại thêm nồng nặc mùi trà xanh nói chuyện với Bùi Tri Duật, lúc này Phó Yên chỉ hận có thể tìm được một cái hố để chui xuống.

Chưa bao giờ xấu hổ đến vậy.

Trong bóng tối, những ngón tay của cô nắm chặt đến nỗi chuyển sang màu trắng.

Nhưng người đàn ông đang đứng trong góc tối lại không hề nhận ra điều đó, sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Anh dập điếu thuốc, ngước mắt lên.

Đôi mắt của anh giống như ngọc đen, bên trong lạnh lẽo tĩnh mịch.

Anh không hề nhìn cô, mà trả lời người phụ nữ.

"Bạn của em gái tôi."

Ôn tiểu thư mang vẻ mặt đột nhiên hiểu ra, mỉm cười chào cô: "Xin chào."

"Chúng ta đi thôi." Người phụ nữ nói với Bùi Tri Duật.

Ngay sau đó, phía trước truyền đến tiếng bước chân đang xa dần.

Phó Yên ngẩng đầu, liền nhìn thấy trong hẻm, bóng dáng cao lớn của người đàn ông toát lên vẻ cao quý lạnh lùng.

Và người phụ nữ cao một mét bảy đứng bên cạnh giống như chú chim nhỏ nép vào người anh, cô ta vừa đi vừa nghiêng đầu sang mỉm cười với anh, như hận không thể dán chặt lên người anh.

Trai tài gái sắc khiến ai cũng phải ghen tỵ.

Khuôn mặt của Phó Yên trở nên tái nhợt.

Cô ta rất có thể là bạn gái của Bùi Tri Duật.

Nếu hai người họ thực sự xem mắt thành công rồi liên hôn, thì cô sẽ phải gọi người phụ nữ này là chị dâu.

Nghĩ đến loại chuyện cấm kỵ đã cô làm cùng đàn ông trong phòng ngủ ở nhà anh, lòng cô cảm thấy có chút ngột ngạt.

Dự báo thời tiết thực ra không chuẩn cho lắm.

Hiển thị đêm nay trời nhiều mây, nhưng không hiểu sao đột nhiên trời lại mưa rất to.

Phó Yên giơ túi lên che đầu, chật vật trú mưa ở trước cửa một nhà hàng.

Cầm điện thoại lên nhìn, thấy Lâm Châu đã gửi cho cô một tin nhắn.

Hóa ra là khi đang đi vệ sinh trong trung tâm thương mại cô ấy tình cờ gặp bạn trai mình, thế nên cô ấy và bạn trai đi chơi riêng với nhau, bảo cô đi trước.

Phó Yên cạn lời.

Đây thực sự là bạn thân nhất của cô.

Sau một lúc đứng ở cửa nhà hàng, đột nhiên một chiếc xe Porsche dừng lại trước mặt cô.

Cửa xe được hạ xuống.

Khuôn mặt của Ôn tiểu thư xuất hiện.

Phó Yên sửng sốt.

Bùi Tri Duật đặt tay trên vô lăng, liếc nhìn mà không nói lời nào.

Nhìn thấy cô gái đang trú mưa ở cửa nhà hàng, quần áo ướt đẫm, mái tóc đen ướt sũng dính chặt vào mặt, trông càng thêm quyến rũ. Quần áo của cô cũng bị ướt vì mưa, làm lộ rõ

đường cong trên ngực cô.

Trong đêm, gần như có thể ngửi thấy hương thơm của hoa dành dành.

Chỉ liếc nhìn một cái, anh đã bình tĩnh thu ánh mắt lại.

Rất nhanh Phó Yên liền nghe thấy Ôn tiểu thư nhẹ nhàng nói với cô: "Mưa lớn thế này cũng không dễ bắt taxi, để A Duật tiện thể đưa cô về nhà đi."

Phó Yên không hề có ác ý với cô ta.

Nhưng khi nghĩ đến việc cô với Bùi Tri Duật đã từng phát sinh quan hệ tình một đêm, sau này có khả năng còn phải gọi người phụ nữ trước mặt là chị dâu, cô cảm thấy tâm trạng mình như miếng bọt biển thấm nước, vô cùng nặng nề.

Cô liếc mắt xuyên qua người phụ nữ nhìn vào người đàn ông ngồi ở ghế lái.

Ánh mắt anh lạnh lùng, còn không thèm nhìn cô.

Phó Yên càng cảm thấy buồn bực hơn.

Cô mỉm cười thân thiện với Ôn tiểu thư.

"Được thôi."

Thế là, cô mở cửa và ngồi vào ghế sau của chiếc Porsche.

Sau khi lên xe, Phó Yên càng cảm thấy gượng gạo hơn.

Họ đang hẹn hò, cô ở đây làm gì chứ?

Hồi nãy cô đúng là không dùng não mà.

Rất nhanh cô liền nghe thấy hai người trước mặt đang nói chuyện, phần lớn thời gian đều là Ôn tiểu thư nói, người đàn ông chỉ trả lời một câu ngắn gọn.

Theo góc nhìn của cô, ngay cả khi Bùi Tri Duật chỉ lộ nửa đầu ra, cũng có thể khiến người ta cảm nhận được khí chất tao nhã đặc biệt của anh.

Phó Yên đang nghĩ, anh đã phát sinh chuyện đó với một đứa em gái như cô, sao anh vẫn còn tâm trạng để đi xem mắt?

Vô tình nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Cần gạt nước phía trước liên tục chuyển động.

Phó Yên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, vô thức chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, cô bị đánh thức bởi tiếng khóc của một người phụ nữ.

Phó Yên mở mắt.

Thì ra là mưa đã tạnh.

Tiếng khóc của người phụ nữ nghe rõ hơn.

Cô nhìn sang, mới phát hiện Ôn tiểu thư ngồi ở ghế phụ đang khóc nức nở.

Khi cô đang không biết phải làm gì.

Bùi Tri Duật nói: "Em xuống trước đi."

Rõ ràng là đang nói với cô.

Phó Yên rất có ý thức, chỉ tốn mười giây đã xuống xe.

Cô đứng bên vệ đường ngoan ngoãn chờ đợi.

Trời vừa mưa, đêm hơi lạnh, cô xoa xoa cánh tay.

Nhưng cô không phải chờ lâu, rất nhanh Ôn tiểu thư với bộ dạng suy sụp bước xuống xe.

Cô ta ôm mặt khóc, thậm chí còn không thèm nhìn cô, trực tiếp chạy lướt qua cô.

Phó Yên dường như đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng Ôn tiểu thư rời đi, điều đó có nghĩa là cô sẽ ở lại một mình với người đàn ông trong chiếc Porsche.

Và ngồi ở ghế phụ.

Cô không thể xem một người đàn ông có thân phận tôn quý như vậy là tài xế.

Phó Yên đột nhiên có cảm giác muốn bỏ chạy...

Nhưng cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở cửa xe, bước vào xe.

Vừa bước vào xe, đã ngửi thấy mùi hương của gỗ linh sam trong xe.

Phó Yên trở nên tập trung, không còn nhìn xung quanh nữa.

Nhưng một khi căng thẳng, khóa thắt dây an toàn của chiếc xe này đặc biệt khó tìm, đột nhiên cô không thể thắt lại được.

Vật lộn gần được một phút, cô căng thẳng đến mức mồ hôi trên trán toát ra.

Đúng lúc đó, trên đầu một bóng đen tiến đến, mùi hương của gỗ linh sam cũng trở nên nồng nặc hơn.

Bùi Tri Duật duỗi bàn tay thon dài ra, kéo dây an toàn, quấn quanh người cô rồi cài chặt lại.

Nhớ lại bàn tay này đã từng xé bαo ©αo sυ ở ngay trước mắt cô.

Hơi thở của Phó Yên có chút hỗn loạn.

Tuy nhiên, dây an toàn vẫn chưa được điều chỉnh lại. Đối với Ôn tiểu thư mà nói thì vừa vặn, nhưng lại quá chật đối với cô.

Bùi Tri Duật vô tình cụp mắt xuống, thấy dây an toàn ép chặt cô để lại một vết hằn sâu trên người cô, một nửa hình vòng cung. Cô vừa mới bị dính mưa, bộ đồ màu trắng bó sát lấp ló lộ ra nội y màu đen kết hợp với trắng.

Anh đột nhiên nhớ ra lần trước cô vào phòng ngủ của anh, cô cũng mặc đồ lót ren màu đen.

Phó Yên căng thẳng đến mức tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng.

Không gian bên trong xe bị đóng kín, bầu không khí trở nên ái muội.

Giống hệt như cái đêm cấm kỵ hoang đường ấy.

Nghĩ đến những gì mình đã làm với đàn ông, cô cảm thấy một cảm giác khó thở.