Gối Đầu Lên Đao

Chương 16: Thiếu khanh Hình Ngục Ti

Người Mộ gia đã đoán trước được Hình Ngục Ti sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức cả phủ chưa kịp chuẩn bị gì. Mộ đại lão gia, Mộ nhị lão gia và Mộ Vân Lai đều đã ra nha môn, trong phủ chỉ còn lại mấy nữ quyến.

Sau khi nghe người gác cổng báo tin, Mộ đại phu nhân lập tức sai người đi thông báo cho Mộ Thu, đồng thời cho người mời thiếu khanh của Hình Ngục Ti, Sở Hà, vào sảnh đường rồi mới thay một bộ y phục trang trọng, nhanh chóng đi đến đó.

Khi Mộ đại phu nhân đến sảnh đường, bên trong đã có một người ngồi chễm chệ trên ghế, sau lưng hắn ta là sáu thuộc hạ đứng nghiêm trang, tay lăm lăm đao kiếm.

Người nọ trông chỉ ngoài ba mươi, khoác trên mình bộ trường bào thêu mãng xà, lưng đeo đai ngọc, khuôn mặt âm trầm, lạnh lẽo. Trên ấn đường hắn ta có một vết sẹo dọc rất sâu, tỏa ra khí tức tàn nhẫn và hiểm độc. Khi bị ánh mắt hắn ta khóa chặt, người ta sẽ có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, khiến sống lưng ớn lạnh.

Mộ đại phu nhân thản nhiên bước vào trong: “Đại nhân đột nhiên giá lâm, không biết là có chuyện gì chăng?”

Sở Hà xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái: “Chắc hẳn vị này là đại phu nhân của Mộ phủ. Bản quan thấy phu nhân có vẻ không hoan nghênh ta cho lắm.”

Mộ đại phu nhân ung dung ngồi xuống ghế chủ vị, sai người dâng trà: “Đại nhân lại nói đùa rồi. Ngài chỉ cần dậm chân một cái thì máu ở cổng chợ kinh thành có thể dày thêm ba tầng. Cả kinh đô này, trừ hoàng cung ra, có nhà nào dám không mở rộng cửa đón tiếp đại nhân chứ?”

Sở Hà khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mộ đại phu nhân: “Không cần trà nữa. Dù sao cũng là khách không mời mà đến, e rằng phu nhân cũng chẳng có lòng tiếp đãi. Hôm nay bản quan đến đây chỉ để đưa nhị tiểu thư của quý phủ đi. Xin phu nhân sai người báo cho nàng một tiếng. Nếu để thuộc hạ của ta tự mình vào hậu viện bắt người làm cho nữ quyến trong phủ kinh động thì e là không hay.”

Nói đến đây, Sở Hà bất chợt bật cười thành tiếng: “Hôm qua nhị tiểu thư của quý phủ vừa đến bến Lạc Hà. Người của ta không vội bắt nàng ở bến mà để nàng về nhà gặp mặt người thân trước đã là nể mặt Mộ gia lắm rồi.”

Hắn ta nhấc ngón tay, phủi nhẹ lên thanh đao bên hông: “Mà thể diện là thứ hai bên đều cần giữ cho nhau. Ta nghĩ chắc Mộ đại phu nhân cũng sẽ vui lòng giữ thể diện cho ta chứ?”

“Người đang trên đường tới đây rồi, có chuyện gì gấp thì cứ chờ con bé đến rồi nói. Trước hết, mời đại nhân dùng tạm chén trà.”

Mộ đại phu nhân vẫn ung dung, hoàn toàn không bị Sở Hà dẫn dắt, lại dặn dò thêm lần nữa.

“Dâng trà cho Sở đại nhân và sáu vị đại nhân đây.”

Khi Mộ Thu lao vào sảnh đường như cơn gió, mọi người bên trong đang nhàn nhã uống trà.

Nàng đi quá vội, thậm chí đoạn sau còn phải chạy chậm một đoạn, hơi thở chưa kịp ổn định, hai gò má còn vương chút sắc hồng sau khi vận động. Dù chỉ khoác trên người bộ váy áo đơn giản, chưa điểm phấn son, nhưng dáng vẻ vẫn lộ nét kiều diễm động lòng người.

Mộ Thu khẽ điều hòa hơi thở, trước tiên thi lễ với Mộ đại phu nhân, rồi mới quay sang Sở Hà: “Vị này là…”

Sở Hà mỉm cười: “Hình Ngục Ti, Sở Hà.”

“Thì ra là Sở đại nhân.” Mộ Thu gật đầu, lại nghi hoặc hỏi: “Đại nhân bày ra trận thế lớn thế này, còn đặc biệt tìm đến ta, chẳng lẽ ta đã phạm phải tội gì?”

Sở Hà chắp tay: “Nhị tiểu thư đương nhiên không có tội. Chỉ là gần đây Hình Ngục Ti đang điều tra vụ án con trai tri phủ Dương Châu chết bất đắc kỳ tử. Người của ta phát hiện vụ án này có liên quan đến nhị tiểu thư, nên mời tiểu thư theo bản quan một chuyến.”

“Đại nhân có văn thư không?”

Sở Hà khẽ nhướng mày: “Hử?”

“Theo luật pháp của Đại Yến, muốn mời nhân chứng đến quan phủ hỗ trợ điều tra, cần xuất trình văn thư liên quan. Ngay cả quan phủ bắt phạm nhân cũng cần có công văn, huống hồ ta vốn không phạm tội. Sở đại nhân khí thế bức người, nhất định muốn dẫn ta về Hình Ngục Ti, vậy mà lại quên mang theo thứ quan trọng như thế sao?”

Nghe Mộ Thu nói xong, Mộ đại phu nhân mới thầm thả lỏng người: Lấy luật pháp Đại Yến để đánh phủ đầu, đè lại khí thế của Sở Hà, chiêu này của Thu Nhi thực sự rất khéo léo.

Sở Hà nheo mắt, ngón tay vô thức xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên tay.

Ánh mắt Mộ Thu bị động tác này thu hút.

Nàng nhìn lướt qua chiếc nhẫn ngọc, trong lòng khẽ rung lên.

Nhưng sợ bị Sở Hà phát hiện, Mộ Thu không dám nhìn lâu, lập tức thu ánh mắt lại, hàng mi dài và cong che đi tia dị sắc trong mắt nàng.

“Tuy nhiên…” Giọng nàng nhẹ nhàng chuyển hướng: “Sở đại nhân đã lấy lễ đối đãi, chân thành mời ta đi hỗ trợ điều tra, tất nhiên ta cũng vui lòng phối hợp. Không mang theo văn thư bên người, sau này đưa ra cũng được.”

Mộ đại phu nhân vừa mới yên tâm được chút thì lại căng thẳng, kinh ngạc nhìn Mộ Thu, không hiểu tại sao nàng lại chủ động muốn đến Hình Ngục Ti.

Không chỉ bà ấy mà ngay cả Sở Hà cũng bất ngờ.

Hắn ta quan sát thần sắc của Mộ Thu thật kỹ, khóe miệng dần nhếch lên, vỗ tay hai cái.

“Nhị tiểu thư cứ yên tâm, dù không nể mặt hai vị đại nhân của Mộ gia thì chỉ bằng dung mạo khuynh thành này của tiểu thư, bản quan cũng sẽ biết thương hoa tiếc ngọc, dùng lễ đối đãi.”

Nghe ra ẩn ý bỡn cợt trong lời hắn ta, Mộ Thu khẽ nhướng mày: “Sở đại nhân, ta từng được cô nương Thuý Nhi của Yên Vũ Các nhờ vả viết một bản cáo trạng. Hiện tại nàng ta đã chết oan, không thể tự mình ra mặt kêu oan, vậy ta có thể coi là người cáo trạng của nàng ta không?”

“Có thể.”

“Tốt. Là người cáo trạng, ta có quyền xem hồ sơ vụ án để nắm rõ tình hình, đúng không?”

Lúc này Sở Hà mới hiểu ra mục đích của nàng.

Trước tiên, nàng dùng luật pháp để áp chế khí thế của hắn ta. Sau đó lại chủ động xuống nước, nhượng bộ hắn ta một chút.

Mà bây giờ, nàng lại ngầm ám chỉ rằng nàng đã nhường hắn ta một bước, liệu hắn ta có thể nể mặt nàng một chút, cho nàng danh chính ngôn thuận tham gia vụ án hay không.

Sở Hà bật cười trầm thấp: “Nhị tiểu thư, khi nãy ta nói chuyện với quý phủ đại phu nhân, từng nhắc rằng thể diện là thứ hai bên đều phải cho nhau. Đại phu nhân không quá đồng tình với quan điểm này của ta. Nhưng bây giờ xem ra, tiểu thư lại cùng chí hướng với ta, thực sự là tri kỷ.”

“Vậy đại nhân đồng ý rồi?”

“Tất nhiên.” Sở Hà chống tay lên bàn, dứt khoát đứng dậy, giơ tay: “Nhị tiểu thư, mời.”