Khi nàng đến Đông viện, nơi đây đang vô cùng náo nhiệt.
Mộ Vũ và hai đệ đệ đang vây quanh một nam nhân trung niên, nụ cười rạng rỡ, miệng không ngừng nói chuyện.
Lạc di nương ngồi đối diện bọn họ, ánh mắt dịu dàng nhìn họ đầy yêu thương.
Dù là ai khi nhìn thấy cảnh này, cũng có thể liên tưởng đến một bức tranh gia đình hòa thuận, hạnh phúc.
Tựa như nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến, Lạc di nương hơi nghiêng đầu, dùng thái độ của chủ nhân tiếp đón khách: “Nhị tiểu thư đến rồi.”
Tiếng cười nói trong phòng lập tức im bặt, thân thể Mộ Vũ và hai đệ đệ vốn đang thoải mái cũng đột bỗng trở nên căng cứng.
Người nam nhân trung niên đội ngọc quan, vẫn mặc bộ triều phục tứ phẩm chỉnh tề, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí có phần gượng gạo, nâng mắt nhìn về phía cửa, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mộ Thu.
Hai người có một đôi mắt phượng dài hẹp gần như giống hệt nhau.
Ngay cả độ cong nhướng lên khi nhìn người cũng không sai biệt chút nào.
Khi nhìn thấy rõ dung mạo của Mộ Thu, người nam nhân trung niên khẽ sững sờ.
Mộ Thu nhanh chóng quan sát người nam nhân trung niên một lượt, nàng thu lại ánh mắt, cung kính hành lễ: “Con gái Mộ Thu thỉnh an phụ thân.”
Tiếng xưng hô này cắt đứt hồi ức và hoài niệm về quá khứ của Mộ nhị lão gia.
Sự tàn nhẫn của thời gian nằm ở chỗ, khi ngươi nhìn thấy một cô gái có dung mạo cực kỳ giống cố nhân đứng trước mặt mình, ngươi bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra, người ấy đã rời xa nhiều năm, còn ngươi, cũng dần dần già đi.
Mộ nhị lão gia cúi mắt, cầm lấy chén trà bên cạnh, dùng nắp chén nhẹ nhàng gạt qua mặt nước trà, khẽ “ừm” một tiếng: “Trở về là tốt rồi, đã đến viện Minh Kính xem qua chưa?”
Giọng điệu không lạnh nhạt cũng không thân thiết, mang theo một chút công thức hóa.
Mộ Thu cũng đáp lại bằng giọng điệu tương tự: “Đã xem qua.”
“Thu Nhi, sao còn đứng đó?” Mộ đại phu nhân từ sau tấm bình phong bước ra, kết thúc màn phụ tử ôn chuyện có phần gượng gạo này: “Lại đây, ngồi bên cạnh đại bá mẫu.”
Chẳng bao lâu sau, Mộ đại lão gia đã thay xong thường phục, cũng đi vào cùng Mộ Vân Lai.
So với phụ thân ruột thịt, thái độ của Mộ đại lão gia đối với Mộ Thu thân thiết và hòa nhã hơn nhiều: “Nghe nói trên đường đi, con gặp phải thích khách trên sông, còn bị thương không nhẹ, bây giờ cơ thể thế nào rồi?"
Mộ Thu cũng tự nhiên mà thân thiết hơn: “Chỉ là vết thương ngoài da, đã dưỡng thương nửa tháng trên thuyền, giờ đã hoàn toàn khỏi rồi, chỉ là vết sẹo trên cổ tạm thời chưa mờ đi được."
Mộ đại phu nhân phe phẩy quạt tròn, bà ấy ngồi gần Mộ Thu, lập tức nhìn thấy vết sẹo bị cổ áo che khuất một phần.
Vết sẹo khoảng một gang tay, mang màu hồng nhạt, nằm ngay vị trí yết hầu.
Chỉ từ vị trí của vết sẹo, Mộ đại phu nhân cũng có thể suy đoán được lúc đó nguy hiểm đến mức nào.
Chỉ một chút nữa thôi, đứa trẻ này đã...
“Bọn đạo tặc hoành hành trên sông mà dám ngang nhiên làm loạn như vậy, xem ra quan viên hai bên bờ sông đều cần phải tỉnh táo lại rồi.” Mộ đại phu nhân khẽ híp mắt, động tác phe phẩy quạt hơi khựng lại, cười lạnh một tiếng.
Mộ đại lão gia nhìn về phía Mộ Thu: "Chỉ e người bọn con gặp phải không phải là sơn tặc bình thường?"
Nghe lời của Mộ đại phu nhân, lòng Mộ Thu càng cảm thấy ấm áp.
Nàng mỉm cười với Mộ đại phu nhân, sau đó mới giải thích với Mộ đại lão gia: “Bọn chúng đều mặc trang phục dạ hành, che mặt, vũ khí tinh xảo, hơn nữa đã ẩn nấp trên thuyền rất lâu rồi mới bị phát hiện. Khi ra tay đều dùng thủ pháp một kiếm đoạt mạng, nếu bị bắt giữ thì lập tức tự sát diệt khẩu. Hành vi này càng giống những tử sĩ được nuôi dưỡng đặc biệt.”
Mộ đại lão gia dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên bàn, đây là thói quen của ông mỗi khi suy tư: “Liều lĩnh đến mức cùng lúc đắc tội cả Mộ gia và Úc gia để bắt con, lại không ra tay gϊếŧ người diệt khẩu, rõ ràng không phải để gϊếŧ người.”
“Ta nhớ trong thư gửi từ Dương Châu có nói, con nhận ủy thác viết cáo trạng cho một nữ cầm sư, mà nữ cầm sư đó đã bị vứt xác ở bãi tha ma hai ngày trước khi công tử của tri phủ Dương Châu đột tử. Những kẻ này tìm con là vì muốn tìm thứ gì sao?”
Lòng Mộ Thu đột nhiên lạnh đi, không ngờ chỉ từ vài câu mà đại bá phụ đã suy luận ra được phần lớn sự việc.
Nghĩ đến chiếc nhẫn ngọc kia, Mộ Thu định mở miệng nói.
Rõ ràng, chiếc nhẫn ngọc đó chắc chắn đang ẩn chứa một bí mật lớn hơn.
Nàng chỉ là một nữ tử, vừa mới trở lại Mộ gia, còn chưa đứng vững, dù có muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.
Nhưng đại bá phụ thì khác, ông là Đại Lý Tự khanh chính tam phẩm trong triều, có thể làm được rất nhiều chuyện. Nếu nàng giao nhẫn ngọc đó cho đại bá phụ xử lý, liệu có phải vừa giúp bản thân thoát khỏi nguy hiểm, vừa hoàn thành tâm nguyện của nữ cầm sư không?
Tránh mạnh tìm yếu gần như là bản năng của con người.
Huống hồ, khi trời sập xuống, cũng là những người cao hơn chịu đỡ trước.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Thu đã tự có quyết định, tính là sau bữa cơm này sẽ đến tìm đại bá phụ để nói chuyện.
Nhưng ngay lúc đó, Mộ đại lão gia đột nhiên nói tiếp: “Thôi được rồi, vụ án này đã được chuyển từ Đại Lý Tự sang Hình Ngục Ti, ta có biết cũng vô dụng, chẳng lẽ ta lại đi giành án của Hình Ngục Ti?”
Lòng Mộ Thu lập tức dâng lên từng đợt khí lạnh.
Làm sao nàng có thể quên, vụ án con trai tri phủ Dương Châu tử vong đã toàn quyền giao cho Hình Ngục Ti xử lý.
Nếu nàng giao nhẫn ngọc cho Mộ đại lão gia, vậy thì ông cũng sẽ bị cuốn vào vụ án này.
Mà trong giấc mơ kiếp trước, chính Mộ gia đã bị Hình Ngục Ti diệt cả nhà.
Dù chuyện Mộ gia bị tru di có liên quan đến vụ án này hay không, thì với thân phận trưởng tộc của Mộ đại lão gia, ông cũng không thích hợp để bị kéo vào chuyện này.
Còn nàng, đã vì một chút chính nghĩa nhỏ bé mà sa vào vụ án này và không thể thoát thân ngay từ rất lâu rồi.
Thế nên, tạm thời vẫn chỉ có nàng tự mình gánh lấy chuyện của nhẫn ngọc thì hơn.
Nếu thật sự gây ra tai họa, nàng chỉ là một tiểu bối vừa trở lại Mộ gia, muốn cắt đứt quan hệ với Mộ gia cũng vô cùng dễ dàng.