Thần Chặn Diệt Thần, Tiểu Sư Muội Mạnh Mẽ Đến Kinh Hoàng

Chương 40

Chỉ là bởi vì không ưa Liễu Kình Thiên nên đối với Chu Điệp Vũ người được ông ta nâng niu nhất hắn cũng cực kỳ chướng mắt.

Phượng Trăn nghi hoặc hỏi: “Nếu Chu Điệp Vũ thực sự là con gái ruột của Liễu tông chủ, vậy tại sao lại mang họ Chu chứ không theo họ Liễu?”

Hoa Vấn Liễu nhún vai, đáp nhẹ: “Ai mà biết được.”

Phượng Trăn chỉ còn biết thở dài, cứ tưởng tứ sư huynh có bằng chứng xác thực nào, hóa ra tất cả chỉ là suy đoán.

Dù theo lời tứ sư huynh, Chu Điệp Vũ đúng là rất có khả năng là con gái ruột của Liễu Kình Thiên nhưng mọi chuyện trên đời đều có khả năng ngoại lệ.

Lỡ như Chu Điệp Vũ chỉ tình cờ lớn lên có vài điểm giống với người đã khuất thì sao?

Vừa thấy vẻ mặt do dự của Phượng Trăn, Hoa Vấn Liễu đã sốt ruột, hỏi vặn: “Ngươi không tin à? Vậy thì chúng ta cá cược đi, thế nào?”

“Cược gì cơ?”

“Cược xem Chu Điệp Vũ có phải con gái ruột của Liễu Kình Thiên hay không.”

“Nhưng mà làm sao chứng minh được?”

“À…” Hoa Vấn Liễu nghẹn lời.

Đúng là chẳng có cách nào chứng minh thật.

Chẳng lẽ chạy tới trước mặt Liễu Kình Thiên mà hỏi thẳng? Chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Ngươi tin hay không thì tùy!” Hoa Vấn Liễu bực tức đứng dậy, tiếp tục chăm chút bôi thuốc dưỡng da.

Phượng Trăn chẳng để tâm tới cơn giận của hắn: “Nếu đúng như lời ngươi nói, Liễu tông chủ là kẻ có dã tâm lớn, vậy sao ông ta lại chịu cưới con gái thành chủ thành Vô Song làm vợ? Đã muốn kết hôn ít nhất cũng nên lấy người của thế lực đỉnh cao chứ?”

Hoa Vấn Liễu hừ mũi khinh khỉnh: “Liễu Kình Thiên sau khi nhận nuôi Chu Điệp Vũ, vẫn không từ bỏ việc tìm lại con gái ruột. Nghe nói Ma tộc nắm được điểm yếu đó nên cố tình bày mưu giăng bẫy khiến ông ta mắc lừa. Sau đó ông ta bị trọng thương, được Tang Bất Y - người đang du ngoạn bên ngoài cứu giúp. Vì cảm kích ơn cứu mạng, ông ta liền cưới làm vợ.”

“Vậy còn đứa con gái ruột của Liễu tông chủ thì sao?”

“Chết rồi, chết trong cái bẫy mà Ma tộc bày ra ấy.”

Phượng Trăn tổng kết lại: “Tức là, Liễu tông chủ vì cưới con gái của vị tông chủ đời trước mà nắm được toàn bộ tông môn. Vừa hay, toàn bộ những người mang huyết thống của tông chủ đời trước lại chết sạch không còn một ai.”

Nghe đến đây, ánh mắt Hoa Vấn Liễu sáng rực. Hắn buông đóa hoa trong tay xuống, nghiêng người tới ngồi sát bàn: “Ngươi cũng thấy kỳ lạ đúng không? Quả nhiên không hổ là tiểu sư muội của ta, vừa nhìn liền nhận ra điểm mấu chốt, thông minh chẳng kém gì ta!”

Phượng Trăn lắc đầu: “Ta đâu có nói gì đâu.”

Hoa Vấn Liễu nghẹn lời, tức tối trừng mắt nhìn nàng, cảm thấy tiểu sư muội đang trêu chọc mình.

Phượng Trăn vẻ mặt đắc ý, thong thả rót cho mình một chén trà, không hề thấy ngại ngùng: “Vậy còn chuyện đại sư huynh với Chu Điệp Vũ, sao giữa bọn họ lại có hôn ước?”

“Còn có thể vì gì nữa, chuyện kinh điển anh hùng cứu mỹ nhân thôi.”

Hoa Vấn Liễu bĩu môi: “Đại sư huynh ra ngoài rèn luyện, xui xẻo gặp đúng lúc Chu Điệp Vũ đang bị yêu thú truy sát. Hắn nổi lòng tốt, ra tay cứu người.”

“Liễu Kình Thiên biết chuyện thì bảo ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Sư phụ và tông chủ đều không phản đối, thế là chuyện hôn sự định luôn.”

“Vậy còn đại sư huynh, huynh ấy nghĩ sao?”

“Cái tên ngốc đó thì có thể nghĩ gì chứ, người khác nói gì hắn nghe nấy, chẳng có chính kiến gì đâu.”

Nhắc đến chuyện này, Hoa Vấn Liễu càng thêm bực bội.

Phượng Trăn lại hỏi thêm mấy câu, sau khi gỡ được những khúc mắc trong lòng thì lập tức chuồn lẹ.