Nguyên Dung chân quân nhìn vẻ mặt đắc ý như thể đã hiểu thấu mọi chuyện của đại trưởng lão liền cảm thấy vô cùng chướng mắt, lạnh lùng nói:
"Hậu bối của ông là phế vật không có nghĩa là hậu bối của tất cả mọi người đều như vậy. Nếu đã đến quan sát thì tốt nhất đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn mà câm miệng. Còn nếu đến đây để gây chuyện, có tin tôi một kiếm đánh ông bay thẳng về Đằng Vân Lâu không?"
Là một trong ba tu sĩ Hóa Thần duy nhất của Quy Khư Tông, lời ông nói ra hoàn toàn có sức nặng.
Sắc mặt đại trưởng lão lập tức đỏ bừng:
"Được, rất tốt! Tôi muốn xem xem đồ đệ này của ông sau này có thể giỏi giang đến mức nào."
Đạo Diễn chân quân thấy vậy vội vàng đứng ra hòa giải, trong lòng cũng không khỏi oán trách đại trưởng lão ăn nói không biết giữ ý tứ.
Bên ngoài tranh cãi ồn ào nhưng không ảnh hưởng gì đến Phượng Trăn.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thư thái, trong kinh mạch như có một con cá nhỏ linh hoạt bơi qua bơi lại. Ở đâu nó lướt qua, linh lực liền dạt dào lan tỏa, nhẹ nhàng tẩm bổ thân thể.
Khi nàng bắt đầu tu luyện, mặt trời mới vừa lên đến lúc kết thúc, trời đã ngả về tây.
"Ôi trời, mùi gì mà kinh khủng vậy?"
Lúc trước mải chìm đắm trong tu luyện nên nàng không để ý nhưng bây giờ ngũ giác dần khôi phục, mùi khó chịu bất ngờ ập tới suýt nữa khiến nàng bất tỉnh ngay tại chỗ.
Cũng may nàng đã chuẩn bị từ trước, biết rằng lần đầu dẫn khí nhập thể, linh khí sẽ thanh tẩy cơ thể, đẩy tạp chất và độc tố ra ngoài thông qua lỗ chân lông.
Lúc này, nhìn xuống thấy trên người phủ một lớp dơ bẩn dày đặc, nàng lập tức lấy ra một lá thanh khiết phù từ túi trữ vật rồi xé mở.
Một làn gió mát thổi qua trong nháy mắt, cơ thể nàng trở nên sạch sẽ, thanh khiết như mới.
Thở phào một hơi, lúc này nàng mới có tâm tư quan sát bản thân.
Điều dễ nhận thấy nhất chính là làn da vốn thô ráp, đen sạm giờ đây đã trở nên trắng trẻo, mịn màng như ngọc.
Nguyên thân từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, cơ thể gầy yếu, thường xuyên bị bắt nạt, đánh đập, để lại vô số vết sẹo. Nhưng bây giờ, những vết sẹo đó đều đã biến mất hoàn toàn.
Ngoài ra, chiều cao của nàng cũng có sự thay đổi rõ rệt. Nếu trước kia khi mặc quần, ống quần còn dư ra che phủ cả bàn chân thì giờ đây chúng chỉ vừa chạm đến mắt cá chân, ước chừng nàng đã cao thêm khoảng ba tấc.
Dù luôn có thói quen kiềm chế cảm xúc, Phượng Trăn vẫn không khỏi nở nụ cười trước sự biến hóa này.
Mở cửa bước ra ngoài, đập vào mắt nàng là gương mặt tươi cười của Nguyên Dung chân quân, người vốn lúc nào cũng thấy răng mà chẳng thấy mắt. Xa hơn một chút, Đạo Diễn chân quân cũng đang mỉm cười nhìn nàng:
“Nhanh như vậy đã dẫn khí nhập thể, không tệ chút nào.”
Ông có quan hệ thân thiết với Nguyên Dung chân quân nhưng vẫn luôn chú ý đến Phượng Trăn. Vì vậy, ông biết nàng chỉ mới bắt đầu tu luyện vào hôm nay.
Lần đầu tu luyện đã có thể dẫn khí nhập thể, tốc độ như vậy chứng tỏ ngộ tính vô cùng xuất sắc.
Dù không sở hữu thiên sinh kiếm cốt, tương lai của nàng vẫn là điều khó đo lường.
Phượng Trăn khẽ mỉm cười: “Đa tạ tông chủ đã khen.”
“Ta không phải đang khen ngợi, mà ngươi thực sự rất giỏi.” Đạo Diễn chân quân cười ha hả, “Ngươi còn chưa biết mình đã gây ra chuyện gì đúng không?”
Phượng Trăn thoáng nghi hoặc.
Nàng vừa vận dụng khẩu quyết Thiên Địa Huyền Kinh, một lòng chìm đắm trong tu luyện nên hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Nghe lời tông chủ, chẳng lẽ trong lúc nàng tu luyện đã có chuyện gì khác xảy ra?
Nguyên Dung chân quân trong lòng thầm đắc ý vì tiểu đồ đệ đã giúp mình nở mày nở mặt. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, ông cố tình úp mở:
“Lúc con tu luyện, động tĩnh khá lớn đến mức ngay cả tông chủ cũng bị kinh động. Dẫn khí nhập thể mà có thể khiến tông chủ chú ý, con là người đầu tiên đấy.”
Càng nghe, Phượng Trăn càng cảm thấy khó hiểu: “Động tĩnh lớn ư?”
Nàng vẫn luôn ngồi yên trong phòng tu luyện, ngay cả chỗ ngồi cũng không thay đổi, làm sao có thể gây ra động tĩnh gì lớn được?
“Con có sử dụng kiếm cốt.” Đợi trêu đùa đủ, Nguyên Dung chân quân mới vui vẻ kể lại toàn bộ sự việc:
“Gần như nửa tông môn đều bị kinh động mà kéo đến xem. Con nói xem, như thế có gọi là động tĩnh lớn không?”
Ngoại trừ Đại trưởng lão và vài người bên dưới ông ta, tất cả những ai chứng kiến cảnh Phượng Trăn dẫn khí nhập thể đều vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét đến nghiến răng.
Đặc biệt là Thái thượng trưởng lão, người vẫn luôn canh cánh trong lòng vì lần trước chậm một bước trong việc thu đồ đệ, để bị người khác giành mất.
Giờ đây, nhìn thấy thất đồ đệ xuất sắc như vậy, trong lòng ông ta chẳng khác nào bị ngâm trong hũ giấm chua ngàn năm. Từ xa cũng có thể cảm nhận được vị chua lan tỏa, miệng thì lẩm bẩm không ngừng rằng lẽ ra đồ đệ này phải thuộc về mình.
Nguyên Dung chân quân không thèm tranh cãi với ông ta, cứ mặc kệ cho vị trưởng lão kia ở đó mà than thở.