Trong lòng cô cũng cảm thấy Phượng Trăn chỉ đang đến gây rối. Rốt cuộc, dáng vẻ kia vừa nhìn đã thấy tang thương khắc khổ, căn bản không giống người chưa đến hai mươi tuổi.
Dù vậy, không đủ tư cách thì cứ đuổi đi, đâu cần phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà động sát tâm.
Nếu để người ngoài biết được, không chừng họ còn tưởng Quy Khư Tông là tà giáo mất.
Tôn Lượng trong lòng thầm hận, cảm thấy Phạm Thanh cố ý đối nghịch với mình. Hắn cười nhạo:
"Nếu Phạm sư muội đã nói vậy, thì để sư muội ra mặt, tự mình đuổi cái tiểu quỷ lùn này xuống đi."
Không phải muốn làm người tốt sao?
Hắn càng không để cô được như ý.
Chờ tiểu quỷ lùn này xuống đài, hắn sẽ tìm cơ hội gϊếŧ đi cái thứ phiền phức này.
Phạm Thanh hít sâu, quay đầu nhìn Phượng Trăn định mở miệng thì bỗng nhiên trợn to mắt:
"Cái gì?"
Trước mắt cô, một luồng kim quang chói lóa từ tay Phượng Trăn bùng lên, rồi ngưng tụ thành một thanh đại kiếm màu vàng rực lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt vô cùng.
Cùng lúc đó, bầu trời phong vân biến động, ánh nắng xuyên qua tầng mây, hội tụ về phía thanh kiếm khổng lồ, khiến uy thế của nó càng thêm kinh người.
Đệ tử phụ trách kiểm tra linh căn kinh hãi đến mức vội vàng dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm.
Lại dụi lần nữa nhưng thanh kiếm vàng ấy vẫn còn đó.
Miệng hắn há hốc:
"Cực phẩm kim linh căn thiên sinh kiếm cốt!"
Là thiên sinh kiếm cốt sao?
Có đúng không? Có thật là vậy không?
Dị tượng này hắn chỉ từng thấy miêu tả trong cổ tịch của tông môn, chưa bao giờ tận mắt chứng kiến! Nhất thời, hắn không dám chắc chắn chỉ biết theo bản năng đưa ánh mắt về phía Tôn Lượng và Phạm Thanh.
Phạm Thanh vẫn còn sững sờ trong kinh ngạc.
Tôn Lượng thì lại hoàn toàn không thể tin vào mắt mình:
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Một phàm nhân sao có thể sở hữu cực phẩm kim linh căn, lại còn là thiên sinh kiếm cốt?
Ngay cả trong các gia tộc tu tiên danh giá, một thiên tài như vậy cũng hiếm có suốt ngàn năm! Cớ gì một kẻ phàm nhân thấp hèn như vậy lại có được tư chất nghịch thiên này?
Lời hắn vừa nói ra vẫn còn văng vẳng bên tai vậy mà chỉ trong nháy mắt, đối phương đã dùng sự thật vả thẳng vào mặt hắn một cú trời giáng.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ ánh mắt xung quanh đều đang đổ dồn về phía hắn, cười nhạo hắn, chế giễu hắn.
Trong lòng hắn tràn đầy xấu hổ và bực bội, ra sức phủ nhận sự thật rằng Phượng Trăn sở hữu cực phẩm kim linh căn.
Dường như làm vậy có thể vớt vát lại chút thể diện.
Đồng thời, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một chút hối hận.
Vừa rồi, hắn còn chắc chắn rằng đối phương chẳng qua chỉ là một phế vật mang tạp linh căn, hoàn toàn không để vào mắt. Vì vậy, khi nói chuyện hắn chẳng hề kiêng kỵ, suýt nữa còn động thủ.
Dựa vào tư chất của đối phương, một khi bước chân vào tông môn, tất nhiên sẽ được thu làm đệ tử thân truyền. Đến lúc đó, hắn sẽ phải trả giá ra sao đây?
Không được! Nhất định phải nghĩ cách đè bẹp tiểu quỷ lùn này xuống.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Phượng Trăn. Dù không hiểu chuyện cũng có thể nhận ra rằng với dị tượng kinh động như vậy, tư chất của nàng chắc chắn bất phàm.
Huy bá cười đến không khép nổi miệng, trong lòng đã âm thầm tính toán xem nên chuẩn bị lễ vật gì để dâng lên.
Phạm Thanh thì vui mừng khôn xiết. Cô vừa vội vàng truyền tin cho sư phụ, vừa hào hứng bước đến bên cạnh Phượng Trăn:
"Vị sư đệ này."
Phượng Trăn bình tĩnh sửa lại:
"Ta là nữ."
Phạm Thanh: "Hả?"
Nhìn cái đầu trọc bóng loáng của nàng, lại liếc qua thân hình gầy gò, phẳng lặng trước sau, thật sự không có điểm nào giống nữ nhân.
Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng.
"Vậy, sư muội không biết danh tính của muội là gì?"
"Phượng Trăn."
Phượng Trăn hơi dừng lại, rồi quay sang đệ tử phụ trách thí nghiệm:
"Ta cốt linh…"
Phạm Thanh lập tức cướp lời:
"Tuổi tác không phải vấn đề."
Cái gì mà giới hạn tuổi tác chứ?
Trước tư chất nghịch thiên này, tuổi tác chẳng là gì cả.
Dù tiểu sư muội này có vượt quá quy định đi chăng nữa cũng không sao.
Tin tức này mà truyền về tông môn, chắc chắn sẽ có vô số người tranh nhau muốn nhận nàng làm đệ tử.
Không được! Đây là hạt giống tốt mà chính tay cô phát hiện ra, phải nhanh chóng mang về phong mình, tuyệt đối không để người khác cướp mất.
“Ta và sư muội Phượng Trăn vừa gặp đã như quen biết từ lâu. Đi thôi, sư tỷ đưa ngươi về tông môn.”
Cô dứt khoát kéo tay Phượng Trăn muốn rời đi, chẳng buồn quan tâm đến đại hội thu nhận đệ tử vẫn chưa kết thúc.
Tôn Lượng lập tức bước lên ngăn lại:
“Phạm sư muội, như vậy là không hợp quy củ.”
Hắn vốn định áp chế đối phương, sao có thể để cô ngang nhiên mang người đi như vậy? Dù có gia nhập tông môn, Phượng Trăn cũng nên vào phong của bọn họ, như thế hắn mới có thể kiểm soát được nàng.
Nghĩ vậy, hắn liền âm thầm gửi tin cho tổ phụ.
Phạm Thanh trợn mắt:
“Quy củ gì chứ, ta không hiểu. Huynh có ý kiến thì đi nói với sư phụ ta.”
Tôn Lượng nghiêm mặt:
“Đại hội thu nhận đồ đệ vẫn chưa kết thúc.”
“Có Tôn sư huynh chủ trì, ta rất yên tâm. Thế nhé, ta đưa sư muội đi trước.”
Dứt lời, Phạm Thanh liền kéo Phượng Trăn đi.
“Khoan đã, cốt linh của ta bao nhiêu tuổi?”
Phượng Trăn không vội đi ngay, nghiêng đầu nhìn Trắc Linh Thạch. Nhưng dù nhìn mãi, nàng vẫn không thấy hiển thị tuổi cốt linh ở đâu.