Một lát sau, trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Trình Linh nhìn một cái, anh khựng lại giây lát rồi mới nghe máy.
“Ông nội.”
“Ha ha, Trình Linh, đang đâu thế?”
“Trên đường...”
“Đón được Hiểu Hiểu tan học chưa?”
“Được rồi ạ...”
Tô Hiểu nghe tới đây, quay sang nhìn Trình Linh, vừa hay anh cũng nhìn sang.
Tô Hiểu chớp mắt, xem ra là điện thoại của ông nội Trình.
Trong lòng cô đã mắng ông cụ lo chuyện bao đồng, ghép đôi lung tung này một trận rồi.
“Đón được là tốt, con gái nhà người ta sống trong cực khổ, sau khi cháu kết hôn với con bé thì phải đảm nhiệm trách nhiệm của người làm chồng, nhất định phải chăm sóc tốt cho con bé...”
Trình Linh nghe vậy thì nhắm mắt, xoa sống mũi, lạnh lùng nói: “Vâng ạ.”
Ông cụ ở đầu dây bên kia dường như nghe ra được cháu nội mình không tình nguyện, giọng điệu trở nên nghiêm nghị.
“Ông nói cho cháu biết, lúc ông nội cháu được ông nội của con bé cứu vẫn còn chưa có bố cháu đâu, cho nên không có ông nội con bé thì không có ông nội cháu, cũng sẽ không có bố cháu, lại càng không có cháu. Cháu bắt buộc phải chăm sóc con bé thật tốt cho ông, không được phụ lòng con bé, bằng không ông sẽ hỏi tội cháu.”
Trình Linh chau mày, gật đầu chấp nhận: “Cháu biết rồi ạ...”
Lúc này ông cụ mới hài lòng mỉm cười rồi lập tức đổi giọng: “Hiểu Hiểu ở bên cạnh à? Bảo con bé nghe điện thoại!”
Thế là Trình Linh đưa điện thoại đến trước mặt Tô Hiểu.
Tô Hiểu mở to mắt, chỉ vào bản thân: “Tôi sao?”
Trình Linh nghiêm mặt, gật đầu.
Tô Hiểu chậm rãi nghe máy, trong lòng suy ngẫm nên mắng xéo ông cụ này như thế nào.
Loa ngoài được mở.
Giọng nói vô cùng dịu dàng và chân thành của ông cụ truyền tới.
“Hiểu Hiểu à, là cháu sao? Ông nội đây...”
Giọng điệu này nghe thế nào cũng không giống ông nội của một tổng giám đốc bá đạo.
“Chào ông nội...” Giọng nói của Tô Hiểu cứng ngắc, vô cùng lạnh lùng, âm thầm thể hiện sự bất mãn của mình.
Châu Minh phía trước lại nhìn cô, thầm khâm phục.
Nếu như Tô Hiểu biết có bao nhiêu người xếp hàng lấy lòng ông cụ, chắc sẽ không nghe điện thoại bằng giọng điệu này.
Ông cụ ở đầu dây bên kia vẫn nhiệt tình như cũ.
“Ha ha, Hiểu Hiểu à, cháu ở có tốt không? Ăn có ngon không? Có vấn đề gì không? Tính cách của tên nhóc thối tha Trình Linh kia rất tệ, cháu nhất định đừng nhân nhượng, thằng bé có chuyện gì phải lập tức liên lạc với ông nội, ông nội nhất định sẽ làm chủ cho cháu. Một thời gian nữa ông nội sẽ về, có mang quà cho cháu đó!”
Giọng điệu này!
Tô Hiểu hít sâu, nhìn Trình Linh ở bên cạnh.
Trình Linh dường như không hứng thú với cuộc điện thoại này, vắt chéo hai chân, ngồi nho nhã, anh đang cúi đầu làm việc.
Tô Hiểu chỉ đành gắng gượng nói.
“Anh ấy đối xử với cháu rất tốt, ông nội yên tâm ạ.”
Nghe thấy câu trả lời này, ông cụ hài lòng.
Cuộc điện thoại này nói rất lâu, ông cụ còn quan tâm cô hơn Trình Linh nhiều, ông hỏi rất nhiều chuyện trước kia của cô, vô cùng đau lòng cho cô.
“Không sao đâu cháu à, từ nay về sau nhà họ Trình chính là nhà của cháu.” Ông cụ nghẹn ngào nói.
Tô Hiểu cũng cảm nhận được tấm chân tình của ông cụ, cô không còn kháng cự ông nữa. Có thể nhìn ra được ông nội Trình thật sự muốn cô và Trình Linh tốt đẹp.
Cô lại nhìn về phía Trình Linh, đường nét sườn mặt của người đàn ông vô cùng kiên nghị, góc cạnh, đôi lông mày thanh tú gom lại, trông kiêu ngạo và có vài phần mơ màng.
Cả quá trình anh đều không nhìn về bên này, chỉ cúi đầu làm việc trên iPad.
Cuối cùng, ông cụ bày ra bộ dạng nói chuyện thì thầm: “Hiểu Hiểu, tính cách của thằng bé lạnh lùng, cháu nhiệt tình một chút, lúc rảnh rỗi thì giả vờ ngốc nghếch, đáng yêu, lao vào lòng thằng bé. Ha ha, ông nội chờ ẵm cháu chắt đó.”
Cơ thể Trình Linh khựng lại.
Mà Tô Hiểu thì ngơ ngác, cô tắt máy với tốc độ tia chớp, dứt khoát vứt điện thoại cho Trình Linh.
Trợ lý Châu ở phía trước ngơ ngác ngỡ ngàng và giật mình trước một loạt động tác này của Tô Hiểu.
Cô là người đầu tiên trong lịch sử dám tắt máy ông cụ một cách dứt khoát như vậy!