Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 12

Biệt thự Thanh Thủy Uyển là khu nhà giàu bậc nhất của Ma Đô, gần sông cạnh núi, vị trí địa lý rất tốt.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự độc lập.

Trợ lý Châu xách vali vào cho cô, Trình Linh đích thân dẫn cô vào nhà.

Một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi cung kính đứng trước cửa, tươi cười chào đón Tô Hiểu.

“Đây là dì Trương.” Trình Linh giới thiệu.

“Cô chủ!”

Câu “cô chủ” suýt thì khiến cô nôn hết bữa tối hôm qua ra.

Cũng may Tô Hiểu từng diễn thuyết trên đại hội trường nên vẫn kiểm soát được.

“Dì gọi cháu là Hiểu Hiểu được rồi.”

Dì Trương nhìn Trình Linh, anh không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

“Được, cô Hiểu Hiểu, mau vào đi, muốn ăn khuya không?”

Tô Hiểu lắc đầu: “Cháu không có thói quen ăn khuya.” Tô Hiểu đi theo, thay giày rồi bước vào phòng khách. Đây là một căn biệt thự rất lớn và xa hoa.

Trình Linh tháo cà vạt sọc vằn màu đen, nhìn sang trợ lý Châu và dặn dò.

“Mang những món đồ thuộc bộ sưu tập mùa thu của các thương hiệu xa xỉ đặt may theo kích thước của cô Tô qua đây!”

“Vâng ạ.” Trợ lý Châu ghi chép lại.

Tô Hiểu nghe vậy, lập tức từ chối.

“Không cần đâu!”

Trình Linh hơi chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, cơ thể của anh cao to như cây tùng đứng chính giữa phòng khách, rất có khí thế uy hϊếp người khác.

Tô Hiểu đối diện với ánh mắt không vui của anh thì vô cùng ngại ngùng, nhưng cô vẫn lắc đầu.

“Anh Trình, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng thật sự không cần thiết, tôi mặc những bộ đồ này đi học, người khác hoặc là cảm thấy tôi mặc hàng nhái, hoặc là cảm thấy tôi vớ được đại gia. Tôi chỉ muốn sống bình yên ở trường, không phải nói rõ là sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương sao?”

Tuy rằng Tô Hiểu đồng ý dùng cách kết hôn bí mật để ứng phó với hai người già, nhưng không định dính líu quá nhiều đến Trình Linh. Cô nghèo nhưng tâm không nghèo, cũng không muốn chiếm hời của người khác.

Trình Linh không nói gì, cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý.

Anh vốn định bù đắp cho cô về mặt vật chất, xem ra cô thật sự không muốn.

“Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn phải làm việc một lúc nữa.” Trình Linh đi thẳng lên tầng hai.

Dì Trương nhiệt tình đi tới: “Hiểu Hiểu, dì dẫn cháu đi tham quan biệt thự nhé!”

Tô Hiểu đồng ý.

Biệt thự rất lớn, trước và sau đều có hai vườn hoa lớn, tầng một là phòng khách, nhà bếp và khu vực tiếp đón khách, tầng hai có ba phòng khách và hai phòng đọc sách, tầng ba là khu vực riêng tư của chủ nhân. Trợ lý Châu mang thẳng vali của cô lên phòng ngủ chính ở tầng ba.

Một lát sau, bọn họ đều đi xuống, chỉ để lại một mình Tô Hiểu ở trong phòng ngủ chính.

Cô chợt thấy hơi hoảng hốt.

Tô Hiểu tắm rửa, mặc đồ ngủ rồi nằm lên giường, không phải giường của mình nên ngủ thế nào cũng không thấy thoải mái.

Tô Hiểu mang theo tâm trạng thấp thỏm dần thϊếp đi.

Tờ mờ sáng hôm sau, Trình Linh đã ra ngoài từ sáng, Tô Hiểu được tài xế đưa đến trường.

Một tháng tiếp theo này, Tô Hiểu không còn nhìn thấy Trình Linh nữa, nhưng trong nhóm ba người, mỗi ngày ông cụ đều nhiệt tình gửi bao lì xì, còn yêu cầu hai người họ bắt buộc phải giành giật. Việc ông cụ hỏi đến nhiều nhất chính là việc học của Tô Hiểu, công việc của hội sinh viên như thế nào. Tô Hiểu nói chuyện với ông nhiều, có đôi khi cũng phàn nàn vài câu, ông đều kiên nhẫn dẫn dắt cho cô.

Mà suốt một tháng này trong nhóm chat, nếu Trình Linh không bị ông cụ tag vào, anh tuyệt đối không lên tiếng, cho dù có trả lời cũng chỉ là vài chữ ngắn gọn.

Ngược lại, Tô Hiểu và ông cụ nói chuyện rất thân thiết, Tô Hiểu dần thích ông nội có kiến thức sâu rộng và nhiệt tình này.

“Hiểu Hiểu à, nếu như ông nội cháu còn sống, chắc chắn ông ấy cũng sẽ đối xử với cháu như vậy. Cháu thông minh, vươn lên thế này, không biết ông nội cháu vui vẻ nhường nào đâu. Từ nay về sau, ông chính là ông nội ruột của cháu...”

Khi nhìn thấy câu nói này, Tô Hiểu lặng lẽ khóc rất lâu.

Cả đời này, ngoại trừ bà nội thì ông nội Trình là người đối xử với cô tốt nhất.

“Hiểu Hiểu, một thời gian nữa ông nội về rồi, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.”

“Vâng ạ, cháu mong chờ được gặp ông nội.”

Ông nội Trình gửi meme mặt cười.

Gia đình giàu có thật sự sẽ không khoe khoang bên ngoài, nhà họ Trình là quý tộc mấy trăm năm ở thành phố S, nền tảng gia tộc được lưu truyền dài dài.

Từ nhỏ Trình Linh đã có xuất thân cao quý, liên tục mấy đời nhà họ Trình đều chỉ có một người con trai, từ nhỏ anh đã được nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng dù Trình Linh ngậm thìa vàng, ông cụ cũng không hề nuông chiều anh, mỗi đời người cầm quyền của nhà họ Trình đều được đưa vào quân đội rèn luyện mấy năm, Trình Linh là một thiếu niên thiên tài, từ nhỏ đã có tài năng thiên bẩm về toán học và máy tính. Lúc năm tuổi, anh đã được lựa chọn, đưa đến căn cứ của Liên Hợp Quốc để huấn luyện bí mật.