Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 9

Hai người cùng nhìn về phía người đi tới, trông thấy Úc Thanh đang một tay nhét túi, thân hình thon dài dựa vào cột đèn, trông có hơi lười nhác, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng.

Tiêu Dung mắt chữ A mồm chữ O: “Đàn anh nói vậy là sao?”

Úc Thanh ung dung đi tới bên cạnh Tô Hiểu.

“Tốt xấu gì em cũng là cán bộ trường, đại diện cho hình tượng của trường chúng ta, em ở đây mắng người không chút kiêng dè như vậy thì ra thể thống gì?”

Tiêu Dung cắn răng, tức giận vung tay rời đi.

Úc Thanh nhìn Tô Hiểu: “Hôm nay em uống không ít, đi, anh đưa em về.”

Tô Hiểu không nhìn anh, mà đi thẳng về trước.

Hai người một trước một sau đi lên dốc.

Úc Thanh không biết tình hình gia đình của Tô Hiểu, nhưng từ ba chữ “bị vứt bỏ” kia, anh ấy cũng có thể tưởng tượng ra được, chẳng trách từ lúc nhập học cô lại cố gắng đến vậy.

Úc Thanh luôn nhớ lúc bản thân học năm hai đại học, câu lạc bộ tuyển người mới, anh ấy nhìn thấy cô gái trong sáng xinh đẹp kia, đôi mắt hạnh trong veo sáng rực, ngũ quan thanh tú, thân hình cao ráo.

Vẻ đẹp thần tiên là gì, hôm đó anh ấy coi như đã biết được rồi.

Cô nhóc này rất có ý chí vươn lên, vừa mới vào câu lạc bộ đã tích cực làm việc, sau này biết được thành tích học tập của cô cũng rất tốt, anh ấy mới khuyên cô vào hội sinh viên trường. Mặc dù Úc Thanh và cô không có quan hệ công việc trực tiếp, nhưng anh ấy vẫn âm thầm dõi theo cô.

Có đôi khi anh ấy nghĩ, rốt cuộc là hoàn cảnh sống như thế nào mới khiến một cô gái yếu đuối phải cố gắng như vậy, không cho mình có thời gian nghỉ ngơi.

Đèn đường kéo dài chiếc bóng của cô, toát ra sự cô đơn.

“Tô Hiểu, em có thể đừng ép bản thân như vậy được không?” Bỗng nhiên Úc Thanh đau lòng lên tiếng.

Tô Hiểu dừng bước, quay đầu nhìn chàng trai dưới ánh đèn, thân hình của anh ấy cao ráo, ánh mắt hiện lên sự quan tâm.

“Cảm ơn đàn anh vẫn luôn chăm sóc cho em, nhưng chuyện của em, vẫn mong đàn anh đừng quản nữa.”

Nếu đã không muốn dính líu đến anh ấy thì đừng cho anh ấy bất cứ cơ hội nào.

Tô Hiểu nói xong, quay người rời đi.

Niềm hy vọng trong mắt Úc Thanh dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười chua chát.

Bài học của học kỳ một năm ba rất nặng nề, Tô Hiểu tập trung hết vào việc học, ngoại trừ công việc của hội sinh viên trường ra, cô gần như đều ở thư viện và tòa nhà dạy học.

“Hiểu Hiểu, có phải cậu điên rồi không, vậy mà dám chọn môn của giáo viên ma quỷ Lý Ngọc Lâm khoa báo chí. Môn học của ông ấy, sinh viên ngoài ngành đều rất khó qua môn được, cậu đừng có để học kỳ sau phải chọn môn lại đó!” Từ Manh nhìn thấy thời khóa biểu của cô thì liều mạng lắc cô.

Tô Hiểu bị cô ấy lắc đến sắp rã rời, cô bật cười và nói: “Hết cách rồi, tớ muốn nhanh chóng học đủ tín chỉ, mà tín chỉ trong môn học của ông ấy tận 3.5, là môn học có tín chỉ cao nhất trong những môn tự chọn.”

“Nhiệm vụ của tớ ở học kỳ sau sẽ nhẹ hơn một chút, có thể tập trung tìm việc thực tập, chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.”

Từ Manh nghe vậy thì thở dài: “Haizzz, cậu đó!”

Tô Hiểu mỉm cười nhìn cô ấy: “Hết cách, tớ không giống cậu, được người nhà sắp xếp công việc xong cả rồi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn quay về làm việc là được, tớ còn phải dựa vào bản thân đó!”

Cả ngày hôm nay Tô Hiểu đều không quay về ký túc xá, buổi trưa cô ăn cơm ở căn tin xong thì đến thư viện đọc sách, viết luận văn.

Đến tối, bỗng nhiên Tô Hiểu nhận được một tin nhắn.

[Châu Minh: Cô Tô, nửa tiếng sau tôi sẽ đến trường đón cô đến biệt thự, tối nay tổng giám đốc Trình có tiệc xã giao nên không đi chung.]

Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này, giật mình suýt làm rơi điện thoại.

Cô bận rộn đi học, không ngờ lại quên mất chuyện mình đã là “gái có chồng”.

Tô Hiểu nhớ đến buổi tối còn có tiết học, lập tức trả lời tin nhắn.

[Tô Hiểu: Tối nay tôi có tiết, ngày mai đi được không?]

Đối phương không trả lời ngay, một lúc sau là một số lạ gọi tới.

Tô Hiểu đang trên đường ra khỏi căn tin, điện thoại vang lên lại khiến cô giật mình.

Từ Manh nhìn điện thoại của cô và hỏi: “Sao vậy, quảng cáo phải không, tắt máy đi!”

Tô Hiểu đoán chắc là không phải, bèn dừng lại bên đường: “Cậu đi trước đi, tớ nghe máy chút.”

“A lô?”

“Tô Hiểu, là tôi.”

Giọng nói êm ái, lạnh lùng.

Quả thật là Trình Linh.