“À, Hiểu Hiểu, em xinh đẹp như vậy, chắc có không ít người theo đuổi nhỉ? Sao không suy xét thử xem? Đại học mà không yêu đương thì còn gì gọi là đại học nữa!”
Hà Dĩnh vừa dứt lời, mấy chàng trai đối diện cũng hùa theo.
Sắc mặt Tô Hiểu trở nên mất tự nhiên: “Em không rảnh nghĩ đến những chuyện này...”
Trưởng ban thể thao trường cười nói.
“Ái chà chà, Tô Hiểu, nói tiêu chuẩn của cậu đi nào, xem tớ có phù hợp hay không, phù hợp thì tớ sẽ theo đuổi cậu!”
“Mau nói, mau nói đi, bọn tớ đều làm người chứng kiến!” Bầu không khí bỗng chốc trở nên sôi nổi.
Các chàng trai uống rượu, gan cũng to hơn, ai nấy đều bắt đầu nói đùa.
Tô Hiểu bị bọn họ nói đến ngại ngùng, cô đang định lên tiếng ứng phó thì bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng cười khẩy quái gở.
“Tô Hiểu làm gì mà không có thời gian yêu đương, là không dám thì có? Đúng không, Tô Hiểu?”
Tiêu Dung ở phía sau mặc một chiếc váy ôm eo màu đen, chống tay lên lưng ghế sau người Tô Hiểu, cô ta nở một nụ cười không rõ ràng nhìn Tô Hiểu.
Đáy mắt cô ta mang theo vài phần uy hϊếp và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tô Hiểu lạnh lùng liếc cô ta một cái, cầm ly bia lên uống một ngụm, rồi nở nụ cười tươi.
“Không sai, tôi thật sự không có tư cách yêu đương, ông nội đã ước hẹn một cuộc hôn nhân từ bé cho tôi, hiện giờ tôi là người đã có chồng rồi.”
Đương nhiên mọi người không tin hôn nhân từ bé gì cả, chỉ coi như Tô Hiểu cố ý viện cớ.
Tiêu Dung còn muốn trào phúng vài câu, Úc Thanh ở đối diện khẽ lên tiếng.
“Tiêu Dung, cuộc bầu cử cán bộ hội sinh viên khoa báo chí của các em cũng đang tiến hành phải không, nghe nói em cũng báo danh rồi?”
Tiêu Dung đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Úc Thanh, trái tim rơi lộp độp.
Úc Thanh đang uy hϊếp cô ta sao?
Tiêu Dung nghĩ thông suốt chuyện này, mặt bỗng đỏ bừng. Úc Thanh rất có tiếng nói trong trường, là cầu nối giữa sinh viên và giáo viên, phó thư ký Ủy ban Đoàn trường còn có quyền lợi lớn hơn cả chủ tịch hội sinh viên, có thể quyết định số người nhận tiền học bổng và người nhận chức cán bộ.
“Đúng vậy... Đàn anh...” Tiêu Dung cắn môi, cuối cùng ỉu xìu quay người rời đi.
Trưởng ban thể thao trường ngồi gần cửa nhất, lập tức đóng cửa lại.
Lúc này trưởng ban văn nghệ trường là Tiêu Ương liếc nhìn ra cửa, rồi nói với Tô Hiểu.
“Con người của Tiêu Dung nhiều toan tính, em giành mất vị trí của cô ta, trong lòng cô ta chắc chắn không vui, sau này em phải chú ý chút đấy.”
Tô Hiểu nghe thấy câu nói “em giành mất vị trí của cô ta” thì nheo mắt, không quan tâm Tiêu Ương.
Tiêu Ương cười, lại tiếp tục nói chuyện với Diêm Thụy.
Các chàng trai lại bắt đầu khuấy động bầu không khí, mọi người vui vẻ uống rượu ăn cơm. Đến mười giờ tối thì tan tiệc, Tô Hiểu và Hà Dĩnh cùng bước ra khỏi quán bar, bạn trai của Hà Dĩnh lái xe đến đón cô ấy.
“Em ổn không đó, có cần chị đưa em về không?” Hà Dĩnh đứng dựa vào cửa xe, trông thấy sắc mặt của Tô Hiểu hơi ửng đỏ, chắc cô uống say rồi.
Tô Hiểu xua tay với cô ấy: “Em không sao, em không say, chị mau đi đi.”
Hà Dĩnh cũng không kiên trì, vẫy tay với cô rồi rời đi.
Bên ngoài quán bar là một con hẻm, đèn đường màu vàng chiếu xuống khiến con hẻm thêm vài phần mơ màng.
Tô Hiểu đang men theo con hẻm đi lên dốc, Tiêu Dung không biết từ đâu xuất hiện chắn trước mặt cô.
“Tô Hiểu, tôi cảnh cáo cô, cô bớt giả vờ giả vịt ở đây, cô chẳng qua chỉ là một con nhóc thối tha bị vứt bỏ mà thôi, đừng có làm như mình là nhân vật nổi bật trong trường. Tốt nhất cô đừng có đắc tội với tôi, mất công tôi nói hết những chuyện trong nhà cô ra ngoài, xem người ta có xem thường cô hay không!”
Tô Hiểu nheo mắt: “Cô ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi, so với người thua cuộc còn bám dính không buông như cô, rốt cuộc ai thối tha hơn?”
Cô nói xong, thản nhiên nở nụ cười: “Còn nữa, cô thích nói với ai thì nói, tôi ngay thẳng đàng hoàng, từ nhỏ đến lớn đều tự lực cánh sinh, chưa từng dùng đến một đồng tiền của người khác, không làm chuyện có lỗi với người khác, quang minh chính đại thì sợ ai nói chứ?”
“Dù sao cũng tốt hơn một số người quần áo tới thì giơ tay, cơm tới thì há miệng, hệt như trẻ con, còn không tự biết mình!”
“Cô...” Tiêu Dung tức giận đến đỏ bừng mặt, dường như không dám tin Tô Hiểu trước giờ dịu dàng sẽ mắng cô ta.
“Cô... cô ngông cái gì, cô còn ăn vài bữa cơm ở nhà tôi đó, cô đối xử với chủ nhân đã bố thí cho cô như vậy à? Tôi nói cho cô biết, cô chẳng qua là một người không ai cần đến mà thôi!”
Mặt Tô Hiểu lạnh lùng, cô đang định lên tiếng, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói sắc lạnh.
“Ai nói không ai cần cô ấy?”
Câu nói này vừa phát ra, Tô Hiểu và Tiêu Dung đều chấn động.