Sự xuất hiện của anh dấy lên xôn xao trong quán cà phê, mấy cô gái cách đó không xa nhỏ giọng thảo luận, thậm chí còn có người cầm điện thoại lên, bắt đầu chụp hình.
Tô Hiểu lại mở mắt ra, người đàn ông kia đã ngồi xuống đối diện cô, hai trợ lý đi theo anh đứng bên cạnh, ngăn cách ánh mắt của người ngoài.
“Cô là Tô Hiểu phải không?”
Giọng nói của anh du dương và từ tính, rất êm tai.
Tô Hiểu lấy lại bình tĩnh, nhìn anh và hỏi: “Đúng vậy, xin hỏi anh là?”
“Tôi tên Trình Linh, tôi đã nhìn thấy ảnh của cô, cho nên nhận ra được.”
Đôi chân thon dài của Trình Linh vắt chéo, anh ngồi trên sofa, gương mặt vô cùng thanh tú, sắc mặt cũng tính là ôn hòa, chỉ có vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt trong trẻo của anh toát ra vài phần lạnh lùng, như thể từ chối mọi người.
Vẻ mặt của anh có hơi mệt mỏi, chắc là vội vàng đến đây.
Vừa hay cô cũng rất bận.
Tô Hiểu nói thẳng vào vấn đề.
“Anh Trình, chắc hẳn anh cũng bị người nhà ép buộc đến đây, chúng ta không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa, làm cho có lệ là được rồi.”
Trình Linh nghe thấy Tô Hiểu nói vậy thì hơi ngẩn người, ánh mắt trong trẻo của anh đang quan sát cô.
Gương mặt của thiếu nữ xinh đẹp thanh tú, mái tóc đen như mây, làn da trắng trẻo mịn màng, một đôi mắt sáng, lúc cười lên mang đến cho người ta cảm giác tươi tắn như tắm trong gió xuân.
Ngũ quan của cô rất tinh tế, ưa nhìn, xinh đẹp nhưng không mang bất cứ tính công kích nào, sống động và trong veo.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Trình Linh gõ nhẹ lên bàn, anh nói thẳng.
“Cô Tô, có lẽ cô nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.”
“Mạng của ông nội tôi là do ông nội cô cứu, cho nên ông ấy cố chấp bảo chúng ta phải kết hôn!”
Tô Hiểu trợn to mắt.
Kết hôn?
Có ai bán cháu nội của mình như vậy không?
“Anh cứ nói tôi không đồng ý, anh đổ hết trách nhiệm lên người tôi là được.”
Tô Hiểu nói xong, Trình Linh không có biểu cảm gì, bỗng nhiên cơ thể anh ngả về trước, mắt nhìn Tô Hiểu chằm chằm.
“Xin hỏi cô có bạn trai chưa?”
Là sao?
Tô Hiểu đứng hình, do dự không lên tiếng.
Nhưng Trình Linh đã đoán ra được đáp án, anh thở phào, nói từng câu từng chữ.
“Cô không hiểu rõ tính cách của ông nội tôi rồi, trước giờ ông ấy không đạt được mục đích sẽ không chịu dừng lại. Chuyện mà ông ấy quyết định thì không có gì mà không làm được, nếu cô đã không có bạn trai, chi bằng chúng ta phối hợp chút đi?”
???
Đầu Tô Hiểu xuất hiện ba dấu chấm hỏi.
Trình Linh đưa mắt ra hiệu với trợ lý, người kia bèn đưa một bản thỏa thuận cho Tô Hiểu.
“Cô xem qua bản thỏa thuận này đi, nếu cô đồng ý thì ký tên!”
Tô Hiểu cụp mắt, nhìn thấy tiêu đề viết năm chữ “Thỏa thuận trước hôn nhân”, cô lập tức bị máu lên não, cả người ngơ ngác.
Cô nhíu chặt mày.
Trình Linh trưng ra bộ mặt tội lỗi và bất lực, anh giải thích: “Hiện giờ cô vừa mới vào năm ba đại học, còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp, chúng ta kết hôn bí mật, chỉ cần có câu trả lời với ông nội là được, hai năm sau cô sẽ được tự do. Cô xem thử số tiền này có hài lòng hay không, có vấn đề gì cô cứ việc nói.”
Tô Hiểu hiểu rồi, bọn họ được tính là vợ chồng plastic, không ai phiền ai, chỉ đơn thuần là diễn kịch trước mặt ông Trình. Sau hai năm, cô ly hôn xong còn có một khoản phí chia tay cực lớn.
Nhìn thế nào cũng thấy không lỗ!
Huống hồ trước mặt lại là một anh đẹp trai như vậy.
Tô Hiểu bình tĩnh nói: “Anh Trình, chuyện này đột ngột quá rồi.”
Ánh mắt rõ ràng là từ chối.
Trợ lý bên cạnh Trình Linh ngạc nhiên nhìn Tô Hiểu, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ có thể không rung động vì số tiền cực lớn và từ chối người đàn ông đẹp trai như tổng giám đốc Trình.
Không hổ là cháu dâu mà ông cụ lựa chọn!
Trình Linh nhìn thẳng vào cô, dùng giọng điệu bình thường nhất để nói lời khiến Tô Hiểu dao động.
“Lần trước ông nội tôi đã đến thăm bà nội cô rồi, tôi đã sắp xếp người kiểm tra sức khỏe tổng quát cho bà ấy. Bà ấy không những bị bệnh tiểu đường, mà tim thận đều có vấn đề, còn cả bệnh liên quan đến mạch máu não, một khi phát bệnh e rằng rất phiền phức...”
Trái tim của Tô Hiểu dần chìm xuống đáy vực.
Dưới sự ra hiệu của Trình Linh, trợ lý đưa bản báo cáo sức khỏe cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu đọc xong, sắc mặt trắng bệch.
Cô luôn biết sức khỏe của bà nội không tốt, nhưng không ngờ đã tới mức này rồi, suy yếu không thể chịu nổi.
Tô Hiểu nhắm chặt mắt, ngón tay thon nhỏ run rẩy mất kiểm soát.
Bà nội là người thân duy nhất của cô...
Trình Linh nói tiếp.
“Ông nội tôi cũng có bệnh, hở tí là phải tiêm và uống thuốc. Ông ấy nói, nếu tôi không kết hôn với cô, ông ấy sẽ không uống thuốc nữa...”
Tô Hiểu: “...”
“Hơn nữa...” Trình Linh dừng lại, xoa ấn đường, có vài phần bất lực: “Ông nội tôi nói rồi, ông ấy chỉ chấp nhận cháu dâu là cô!”
Có câu còn quá đáng hơn nữa, hễ mà còn cách nào khác, anh cũng sẽ không phối hợp làm chuyện hoang đường như vậy.
Tô Hiểu hít một ngụm khí lạnh, ông cụ Trình này thật là một kẻ cứng đầu.
Cô khó xử: “Sau hai năm thì sao?”
Trình Linh gạt ly cà phê trên bàn, vẻ mặt u ám.
“E rằng đến lúc đó phải nhờ cô giúp đỡ, nói rằng cô không có hứng thú với tôi, thật sự không tài nào ở bên cạnh tôi được. Chắc hẳn ông ấy cũng không cố chấp gây khó dễ.”
Tô Hiểu nghe vậy, lập tức có tinh thần: “Vậy hiện giờ tôi có thể nói như thế mà.”
Trình Linh lạnh lùng nhìn sang, dập tắt ý định của Tô Hiểu.
“Ông nội tôi đã điều tra tình hình của cô rõ ràng từ lâu rồi, hơn nữa bất kể thế nào, nếu không thử một lần thì ông ấy sẽ không nguội lòng đâu.”
Anh nhìn ra được rồi, Tô Hiểu thật sự không muốn dính líu đến anh.
Cuối cùng, anh thở dài: “Cô cứ coi như giúp tôi đi, sau này có gì cần đến, tôi sẽ không từ chối.”
Gương mặt tuấn tú của Trình Linh toát ra vài phần dịu dàng.
Tô Hiểu hiểu rồi, Trình Linh cũng bị ông cụ ép buộc, không còn cách nào khác.
Cô mím môi, suy nghĩ hồi lâu, trong đầu nhớ lại lời nói của bà nội.
“Hiểu Hiểu à, sức khỏe bà nội không tốt, e rằng không còn sống được bao lâu nữa. Ông nội của người ta rất có lòng, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì gia cảnh cũng không tệ, cộng thêm có ơn cứu mạng, chắc chắn sẽ rất coi trọng cháu. Đời này bà nội không có tâm nguyện gì khác, chỉ muốn phó thác cháu. Hiểu Hiểu, bà nội ở cái tuổi của cháu đã sinh con rồi, chỉ khi cháu gả đi, bà nội mới yên lòng...”
Mặc dù biết làm như vậy rất hoang đường, nhưng cuối cùng Tô Hiểu vẫn bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
“Được, nhưng tôi không cần tiền của anh, tôi đối phó với bà nội mình, anh đối phó với ông nội anh, chúng ta đều có nhu cầu riêng.”
Đối với chuyện này, Trình Linh không đưa ra bất cứ phản ứng gì, mà trực tiếp nhận lấy bút của trợ lý, ký tên lên bản thỏa thuận trước hôn nhân kia, sau đó anh đưa bút cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu nhìn chằm chằm ánh mắt anh, cuối cùng chịu thua, nhận lấy bút ký tên.
Có lẽ số tiền này trong mắt người ta chẳng đáng là bao, đến lúc đó sẽ nghĩ cách khác vậy.
Tô Hiểu ký tên xong, đưa bản thỏa thuận cho trợ lý cầm, người kia lại hỏi cô.
“Cô Tô, cô có mang theo căn cước công dân và sổ hộ khẩu không?”
Tô Hiểu ngơ ngác, đây là muốn đi đăng ký kết hôn ngay lập tức sao?
Hộ khẩu của cô ở trong trường, đột xuất đi đến đồn cảnh sát in trang hộ khẩu, rồi cầm theo căn cước công dân đi theo Trình Linh đến Cục dân chính gần nhất.
Một tiếng rưỡi sau, Tô Hiểu ngồi ở ghế sau chiếc xe Bentley màu đen, cô nhìn thấy cuốn sổ màu đỏ trong tay mình thì vẫn như đang nằm mơ.
“Tôi đưa cô về trường trước, ông nội có việc đột xuất đã đi nước ngoài rồi, e rằng phải một thời gian nữa mới về. Chờ ông ấy về, tôi dẫn cô qua đó ăn cơm.”
Trình Linh buông lỏng cà vạt của mình, không nhìn ra được vui buồn trên gương mặt anh.
Sau đó, anh lấy ra một tấm thẻ đen từ trong túi áo và đưa cho Tô Hiểu: “Đây là thẻ phụ của tôi, cô cứ quét thoải mái.”
“Tôi ở Thanh Thủy Uyển, chờ rảnh rỗi, tôi sẽ đón cô qua đó.” Trình Linh ung dung nói.
Tô Hiểu sụp đổ: “Còn phải ở chung sao?”
Gương mặt tuấn tú của Trình Linh nhìn sang.
Dường như anh đã đoán ra cô đang nghĩ gì.
“Không cần, nhưng ông nội tôi không dễ đối phó như thế, thỉnh thoảng cô qua ứng phó một chút là được. Cô yên tâm, thường ngày tôi không ở bên đó, tôi cũng rất bận.” Trình Linh hơi nhíu mày.
Tô Hiểu hiểu rồi, diễn kịch phải diễn cho trọn bộ.
Cục dân chính bên này cách đại học H rất xa, Tô Hiểu thật sự không chịu nổi bầu không khí ngượng ngùng này nên đã lấy bản thảo sơ bộ của phương án mà buổi trưa mới in ra xem.
Xe Bentley lái chậm rãi, Trình Linh bận nghe điện thoại xử lý công việc, trong khoảng thời gian đó cuối cùng đã có chút rảnh rỗi, anh ngước mắt nhìn Tô Hiểu, trông thấy bìa của phương án kìa thì hơi nhướng mày.
“Đây là gì?”
“Hả?” Tô Hiểu quay sang nhìn anh.
Sách kế hoạch trong tay đã bị Trình Linh cầm lấy.
Anh đọc lướt một lần, cuối cùng đưa cho trợ lý Châu Minh ngồi ở ghế trước.
“Anh đọc chút đi.”
Châu Minh không hiểu được ý của ông chủ, nhưng vẫn lập tức nhận lấy.
Châu Minh là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học top một trong nước, từng là cán bộ chủ chốt trong hội sinh viên, anh ta lật xem một lúc thì biết ngay là chuyện gì.
Nhưng vấn đề là ý của ông chủ là sao?
Bảo anh ta hướng dẫn? Hay kêu anh ta trực tiếp giúp đỡ?
Cũng may vào lúc này Tô Hiểu ghé tới hỏi anh ta có ý kiến gì không, Châu Minh nói ra suy nghĩ của mình, mắt Tô Hiểu sáng bừng.
“Ừ, ý của anh rất hay, tôi sửa chút!”
Cô cầm lấy tài liệu, lấy bút ra đánh dấu.
Trình Linh vẫn không ngừng nghe điện thoại, có thể nhìn ra được công việc của anh vô cùng bận rộn.
Siêu xe dừng trước cổng trường phía Tây, chỗ này gần khu ký túc xá, được bao quanh bởi núi hồ, có phần kín đáo hơn. Ngoại trừ những người yêu đương, rất ít người đi đến đây.
Tô Hiểu lén nhìn trộm số căn cước công dân bên trên giấy đăng ký kết hôn, năm nay Trình Linh hai mươi bảy tuổi, lớn hơn cô đúng bảy tuổi.
Có điều, trước khi xuống xe, giấy đăng ký kết hôn và thỏa thuận trước hôn nhân đều bị Trình Linh lấy lại.
“Tôi mang về để trong phòng ngủ chính trên tầng ba của biệt thự.”
Tô Hiểu xuống xe, chậm rãi bước về phía khu ký túc xá.
Không ngờ cô lại kết hôn chớp nhoáng chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ!
Quả là điên thật rồi.
Vốn dĩ cô còn muốn lên Baidu tìm kiếm tên anh, với chiếc xe Bentley đen và hai trợ lý, chắc chắn anh không phải nhân vật tầm thường, nhưng cuối cùng cô vẫn chiến thắng lòng hiếu kỳ của chính mình, biết càng ít càng tốt, mất công nghĩ đến thứ không nên.
Trên đường trở về ký túc xá, cô đã gọi điện cho bà nội, bắt đầu chế độ lừa gạt.
“Bà nội, bọn cháu gặp mặt rồi, anh ấy rất tốt, tên là Trình Linh. Bọn cháu thử làm quen, nếu như tốt thì sẽ quen nhau.”
Bà nội cầm điện thoại, rất kích động: “Ái chà, cục cưng của bà à, cuối cùng cũng thành rồi. Cháu không biết đâu, nghe cháu nói như vậy, bệnh của bà cũng đỡ hơn nhiều. Cháu có người chăm sóc, lòng bà cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Tô Hiểu nghe tới đây, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đây có lẽ là lý do duy nhất để cô đồng ý làm chuyện hoang đường như vậy.