Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 5

“Bà nội yên tâm đi ạ, chúng cháu chắc chắn sẽ sống với nhau thật tốt.”

Sau khi tắt máy, Tô Hiểu đã vứt chuyện này ra sau đầu.

Hiện giờ đã chính thức khai giảng, nhà trường bắt đầu giảng dạy.

Tô Hiểu vừa bận rộn với việc đi học, vừa suy nghĩ nên làm thế nào để lấy được phí tài trợ một trăm nghìn tệ.

Cuối cùng, chờ đến ngày kế hoạch được phê duyệt, cô bắt đầu gọi từng cuộc điện thoại và đích thân đến gặp người đại diện của một số doanh nghiệp trong mục tiêu.

Sau khi thất bại khoảng năm mươi lần, cuối cùng có một doanh nghiệp hứng thú với phương án này, Tô Hiểu lập tức cúp tiết học buổi chiều hôm đó, ăn diện có vẻ trưởng thành một chút, rồi đến gặp mặt thảo luận với doanh nghiệp kia.

Cô vừa mới ra khỏi cổng trường, không ngờ lại đυ.ng phải Tiêu Dung.

Tiêu Dung đang bước xuống khỏi chiếc xe Mercedes màu đen, tay cầm một tấm thẻ, nheo mắt cười, đung đưa thẻ trước mặt Tô Hiểu.

“Tôi thành công rồi, một trăm nghìn tệ thôi mà, nếu không phải sợ đả kích cô, tôi còn muốn nâng cao số tiền cơ.” Tiêu Dung đắc ý chờ xem phản ứng của Tô Hiểu.

Nhưng thứ cô ta chờ được là việc Tô Hiểu trực tiếp đi ngang qua người, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

“Hừ, ngông cái gì, lúc này chẳng phải còn đang chạy đôn chạy đáo đi tìm tài trợ à? Hứ!”

Tiêu Dung tức giận giậm chân, đi vào trong trường.

Cô ta lập tức gọi điện cho cán bộ ủy ban trường mà mình quen.

“Tôi đã lấy được một trăm nghìn tệ phí tài trợ rồi, tôi chẳng mất bao nhiêu sức lực cả, cứ bảo bố tôi gọi điện thoại cho người ta là được. Nhìn đi, quan hệ đối ngoại vẫn phải xét đến tài nguyên, tài nguyên của tôi, đứa quê mùa như Tô Hiểu sao có thể so sánh được...”

Tô Hiểu ngồi xe buýt đến quảng trường Thi Duyệt, công ty này vừa hay chuyên về đào tạo công chức. Ở nơi tập hợp các trường đại học cao đẳng này, quảng trường Thi Duyệt lại là nơi gần với làng đại học nhất, cho nên chỗ này có rất nhiều sinh viên tới lui.

Tô Hiểu lên mạng tìm hiểu, cơ cấu đào tạo công chức của công ty này là đào tạo công chức bản địa, muốn so sánh với mấy doanh nghiệp lớn tầm cỡ toàn quốc thì vẫn chưa đủ.

Cho nên dạo gần đây công ty này cũng đang muốn đánh vào nội bộ nhà trường, vậy nên phương án của Tô Hiểu đã được đưa đến tay giám đốc bộ phận thị trường vào lúc này.

“Lần này chuẩn bị tổ chức cuộc thi hùng biện dành cho bảy trường, kế hoạch là ủy ban liên hợp sinh viên thành phố S đứng ra tổ chức, hội sinh viên trường đại H bọn tôi đảm nhận, cả cuộc thi kéo dài hai tháng, thời gian dài, phạm vi truyền bá rộng, tính duy trì mạnh...”

Tô Hiểu tỉ mỉ giới thiệu kế hoạch hoạt động, cuối cùng cô nói.

“Nếu bên anh tham gia, chúng tôi có thể giúp đỡ tuyên truyền. Nếu như là tài trợ, vậy có thể dùng danh nghĩa của công ty các anh. Đương nhiên, điều này cần dựa vào sự cần thiết và phí tài trợ của các anh.”

Trong năm hai, Tô Hiểu từng kêu gọi được rất nhiều tài trợ, cho nên việc bàn bạc cũng dễ như trở bàn tay.

Giám đốc bộ phận thị trường hiển nhiên rất có hứng thú với dự án này, hai bên thảo luận cả buổi chiều, lúc đầu chỉ đồng ý tài trợ một trăm nghìn tệ, nhưng Tô Hiểu dùng quyền tài trợ độc quyền dụ dỗ, thuyết phục được đối phương tăng phí tài trợ lên một trăm năm mươi nghìn tệ.

Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm.

Hai bên ký hợp đồng ngay tại chỗ, còn lấy được năm mươi nghìn tệ phí khởi động.

Sau khi việc lớn đã thành, Tô Hiểu như trút được một phần gánh nặng.

Hiện giờ cô đã lấy được một trăm năm mươi nghìn tệ phí tài trợ, cộng thêm phương án của cô chắc chắn xuất sắc hơn phương án của Tiêu Dung, cô lại từng là phó bộ trưởng, giáo viên của Ủy ban Đoàn thanh niên trường chắc không còn gì để nói nữa.

Tô Hiểu về đến ký túc xá, hiếm khi bốn người đều có mặt, nên Tô Hiểu đã mua trà sữa cho mỗi người.

“Thành công rồi à?” Từ Manh chạy đến đón cô.

“Đúng vậy!”

“Tuyệt quá rồi, không hổ là bộ trưởng Tô của chúng ta!”

Ngày hôm sau, Tô Hiểu đến hội sinh viên trường nộp bài, trên đường đi lại nhận được một cuộc điện thoại.

Là doanh nghiệp nhà đất từng hợp tác lần trước.

“Tô Hiểu, năm nay công ty chúng tôi có một kế hoạch tuyên truyền, nghĩ đến trước kia từng hợp tác nên tôi liên lạc với cô. Năm nay trường cô có hoạt động lớn gì không? Chúng tôi chuẩn bị tài trợ!”

“???”

Tô Hiểu ngớ người, đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?

Nếu biết sớm có người tự dâng đến cửa, cô còn đi thuyết phục cái gì chứ.

Tô Hiểu lập tức tỏ ý mình có, không những thế mà còn có rất nhiều hoạt động quy mô lớn.

Đối phương rất sảng khoái, lập tức nói muốn hợp tác, còn tỏ ý muốn thầu hết tất cả hoạt động năm nay của cô, hỏi cô cần bao nhiêu phí tài trợ.

Tô Hiểu suy nghĩ một lúc, dựa vào kinh nghiệm trước kia, đối phương đều sẽ trả giá xuống, nên cô nói: “Một trăm năm mươi nghìn tệ.”

Cô nói một trăm năm mươi nghìn tệ, đối phương có thể tài trợ năm mươi nghìn tệ đã là không tồi rồi.

Nhưng sự thật là cô còn chưa phản ứng lại, đối phương đã đồng ý.

“Được, đưa số tài khoản của cô cho tôi, tôi chuyển khoản cho cô ngay lập tức.”

""???""

Sao giống như tự nguyện dâng tiền cho cô vậy.

Cho dù thế nào, Tô Hiểu vẫn rất vui mừng. Khi cô đưa kết quả đến cho hội sinh viên trường, tất cả mọi người đều ngạc nhiên về thành tích phi thường của cô.

Bên này Châu Minh nhận được câu trả lời của công ty nhà đất kia thì thở phào.

Tổng giám đốc muốn yêu thương “cô vợ nhỏ”, diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, làm anh ta vất vả suy nghĩ nát óc mới nghĩ ra được cách này, vừa giúp được việc vừa không để lại dấu vết.

Sau khi nhận được tin, Châu Minh ôm lấy một chồng tài liệu bước vào phòng làm việc của Trình Linh, báo cáo công việc xong, anh ta mới nói.

“Tổng giám đốc Trình, đã giải quyết xong chuyện bên phía cô Tô rồi.”

Trình Linh nhìn máy tính, mắt không hề ngước lên: “Ừ...”

Sáng hôm sau, hội sinh viên trường công bố danh sách chủ tịch đoàn và bộ trưởng tân nhiệm, tên Tô Hiểu xuất hiện bên trong.

Tiêu Dung nhìn thấy thông báo kia, tức tới mức ném cái ly mà mình mới mua!

Cô ta không dám tin Tô Hiểu đạt được yêu cầu, lập tức gọi điện cho chủ tịch hội sinh viên.

Đối phương trả lời.

“Tô Hiểu giành được quan hệ đối ngoại với hai doanh nghiệp lớn, tổng cộng ba trăm nghìn tệ, trước giờ chưa từng có tiền lệ. Hơn nữa, phương án của cô ấy viết rất hay, các giáo viên đều khen ngợi, cho nên cô ấy thắng không chút nghi ngờ.”

Tiêu Dung tức giận khóc lớn trong ký túc xá, làm loạn đòi tài xế trong nhà đến đón mình, phải về nhà giày vò Lưu Tương Vân một phen mới dừng tay.

Tô Hiểu không hề biết chuyện này, tối nay là buổi ăn uống gặp mặt của chủ tịch hội sinh viên trường và bộ trưởng các bộ, Tô Hiểu mặc váy dài màu vàng tham dự.

Trong hội sinh viên trường, người đẹp học giỏi nhiều không xuể, trước giờ Tô Hiểu không thích ăn diện, nhưng tối nay vì tham dự buổi tiệc này, cô vẫn ăn diện đôi chút. Từ Manh trang điểm tone tự nhiên cho cô, khiến cô trông xinh đẹp và nho nhã.

Mọi người nhìn thấy cô thì sắc mặt ai nấy cũng sáng bừng.

“Woa, bộ trưởng Tô của chúng ta đến rồi, người đẹp đó nha!”

“Ái chà, Hiểu Hiểu, không ngờ em ăn diện lên lại xinh đẹp như vậy, trước kia chỉ coi em là người đẹp trong sáng thôi đó!” Chủ tịch đoàn là đàn chị năm tư đang vẫy tay với cô, lúc trước Tô Hiểu có quan hệ tốt với cô ấy nên hai người ngồi cạnh nhau.

Vị trí bữa tiệc ở trong một quán bar gần trường, chủ tịch đoàn của hội sinh viên thuê nguyên một phòng trên tầng hai.

Mà chàng trai ngồi chính giữa chính là hot boy trường - Úc Thanh.