Tô Viễn Sâm có chút đau đầu, hắn không nhìn thấy quỷ, chỉ có thể thấy Khương Bính một mình "phát bệnh"...
Giương nanh múa vuốt, hoa chân múa tay vui sướиɠ, nhảy lên nhảy xuống......
Khương Bính đuổi theo phía sau, hét: "Đừng chạy!"
Tiểu quỷ vòng quanh cột đá chạy trốn, đáng thương nói: "Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi rất đáng thương."
Nó vừa nói xong liền nghe thấy tiếng "phốc", biến hóa ngoại hình. Lần này không phải hệ kinh dị cũng không phải hệ ghê tởm, mà là hệ bán thảm, từ thiếu niên mười hai mười ba tuổi biến thành dáng vẻ tiểu đậu bao ba bốn tuổi, mặt càng tròn hơn, chỉ bé tí tẹo.
Tiểu quỷ chống nạnh nói: "Tôi đáng yêu như vậy, anh đừng bắt tôi."
"Còn muốn lừa tôi." Khương Bính không hề lay động, vọt tới phía trước, cả người nhào tới, trong nháy mắt đè tiểu đậu bao xuống đất.
Tiểu đậu bao hét lớn một tiếng, lại "phốc" một tiếng, lại biến hóa ngoại hình. Lần này suýt chút nữa khiến Khương Bính giật mình, khuôn mặt tròn trịa của tiểu đậu bao, trong nháy mắt biến thành khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Tô Viễn Sâm.
Trong lúc nhất thời, hai Tô Viễn Sâm quả thực giống nhau như đúc, hoàn toàn không có gì khác nhau.
Khương Bính nhìn "Tô Viễn Sâm" giả mạo với vẻ mặt đáng thương: "Tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, hu hu..."
Vừa nói vừa khóc! Khóc đến mức thảm thiết.
Tô tiên sinh thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, đợi hồi lâu, mới thấy Khương Bính cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Khương Bính vỗ tay, chỉ vào một khoảng đất trống: "Xong rồi, cuối cùng cũng bắt được rồi, tôi còn tưởng là ác quỷ gì, hóa ra yếu như vậy."
Tô Viễn Sâm nhìn khoảng đất trống không có gì: "Vậy là chuyện công trường có quỷ, giải quyết xong rồi?"
"Ờ..." Khương Bính nhìn khoảng đất trống, có chút do dự nói: "Tiểu quỷ nói không phải nó làm, không biết có đáng tin không."
"Vậy cậu hỏi cho rõ ràng đi."
"Ồ." Khương Bính ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vậy tôi hỏi thử."
Sau đó Khương Bính liền dừng lại, bắt đầu lẩm bẩm một mình trước khoảng đất trống.
"Ngươi từ đâu đến vậy?"
"Hả? Ngươi sống ở đây sao?"
"Ồ, thì ra khối hắc ngọc ở bên đó."
"Vậy chuyện có quỷ ở đây, ngươi có biết không?"
"Đúng, nhiều người nửa đêm nhảy lầu, còn có tai nạn ngoài ý muốn."
Tô Viễn Sâm: “……”
Tô Viễn Sâm rất đau đầu, lúc này đã là nửa đêm canh ba, đêm khuya tĩnh mịch. Tô Viễn Sâm cảm thấy lúc này mình nên ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó lên giường nghỉ ngơi, sao lại theo một "tiểu yêu tinh" chạy đến công trường bắt quỷ chứ?
Nhìn Khương Bính thần kinh hề hề lẩm bẩm một mình, Tô Viễn Sâm bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.