Chương 11. Khương Bính: Mông của tôi, đau quá
Khương Bính đứng dậy, nói: "Vậy ngươi dẫn chúng chúng ta đi tìm hắc ngọc đi, để tôi xem có nói dối không!"
Khương Bính nói xong, mới quay đầu nói với Tô Viễn Sâm: "Tô tiên sinh, con tiểu quỷ kia nói nó không phải ác quỷ, là ngọc hồn. Chính là ngọc hồn bám vào hắc ngọc, vẫn chôn giấu ở chỗ này. luôn bị chôn giấu ở đây. Nó nói mấy ngày nay quả thật có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra ở gần đây, nhưng không phải nó làm. Nó còn nói hắc ngọc ở ngay đằng kia, qua xem một chút là biết nó nói thật hay giả."
Tô Viễn Sâm hỏi: "Không phải nó làm? Vậy là ai làm? Nó có chứng cứ không? Không thể nào nó nói gì tôi cũng tin được."
Huống chi, Tô Viễn Sâm rất nghi ngờ sự tồn tại thật sự của "nó" này!
Khương Bính giải thích: "Chuyện này dễ thôi, chúng ta đi tìm Hắc Ngọc, sau đó tôi ngửi một cái là biết nó nói thật hay giả."
"Ngửi?" Tô Viễn Sâm nghi ngờ mình nghe nhầm: "Ngửi... cái gì?"
Khương Bính nói: "Ngửi mùi đó? Nếu nó thật sự là ngọc hồn, vậy khí tức của nó chắc chắn sẽ giống với khối Hắc Ngọc kia, phải hoàn toàn phù hợp. Nếu không phù hợp, chứng tỏ nó đang lừa chúng ta!"
Tô Viễn Sâm: “……”
Như vậy cũng được sao?
Tô Viễn Sâm nhìn bốn phía tối đen như mực, lại nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, đã tới rồi, hiện tại hối hận cũng không có biện pháp, đành phải bất đắc dĩ nói: "Được, vậy cậu đi ngửi đi." Dù sao ngửi cũng không tốn bao lâu.
Khương Bính gật đầu, lại bắt đầu nói vào không khí: "Đi thôi, đừng hòng chạy, mau dẫn chúng tôi đi tìm Hắc Ngọc."
Tiểu quỷ lúc này vẫn đang trong giai đoạn "biến thân" giả mạo Tô Viễn Sâm, đáng thương từ dưới đất bò dậy: "Hu hu, cậu cởi dây ra đi, tay người ta bị siết đau rồi."
Khương Bính: “……”
Nhà người ta là cái quỷ gì...
Khương Bính nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô tiên sinh chính hiệu, quả nhiên mặt giống y hệt, nhưng vẫn là hàng thật thuận mắt hơn.
Tô Viễn Sâm không hiểu gì, hỏi: "Lại làm sao vậy?"
Khương Bính suy nghĩ một chút, nói: "Không có gì, giải thích với anh cũng không rõ."
Tô Viễn Sâm: “……”
Tô Viễn Sâm nghi ngờ mình bị Khương Bính khinh bỉ.
Khương Bính sợ tiểu quỷ chạy mất, nên không chịu cởi trói cho nó: "Tìm được Hắc Ngọc, phân biệt được lời ngươi nói là thật hay giả, rồi mới cởi trói cho ngươi."
Tiểu quỷ rất không tình nguyện, nhưng không còn cách nào khác, đành dẫn họ đi về phía trước.