Mèo Đen

Chương 6.2: Một đứa con trai khác

Sau đó, cậu lại lấy trong ba lô ra một cành đào có lá bỏ vào bát, rồi cầm lá bùa kia lên, chân đạp bước nhỏ, tay bấm đạo chỉ:

"Cầu thỉnh ngũ quỷ đàn hạ tới trợ thân, cành đào lá đào hóa Âm Dương, nước trong nước phép mở pháp giới, nhìn thấu Âm Dương tất hiện hình, hỏa cấp thần binh mau tuân lệnh!"

Niệm xong, tay phải vận khí một cái, lá bùa trên tay tự động cháy lên. Vương Nhị lập tức bỏ lá bùa kia vào trong bát, sau khi lá bùa tan hết mới đi đến trước mặt cha mẹ Nhạc Viễn, bôi lên hai mắt của bọn họ.

"Mở!"

"Cô chú, bây giờ cô chú có thể nhìn thấy nó rồi. Có chuyện gì, mọi người cứ trò chuyện trước đã, cháu với A Huyền ra coi ban công."

Vương Nhị nói xong bèn gọi A Huyền cùng ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa ban công lại, sau đó cùng A Huyền ngồi đưa lưng về phía cửa, nhìn ra bên ngoài ban công.

Trong phòng ký túc xá, cha mẹ của Nhạc Viễn đã có thể nhìn thấy một đứa con trai khác của bọn họ. Nó trông rất giống Nhạc Viễn, nhưng không được cao lớn như thằng bé mà gầy tong teo, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt trũng sâu, biểu cảm giận dữ.

"Con ơi, con thực sự là đứa con trai còn chưa ra đời của mẹ rồi!"

Mẹ của Nhạc Viễn vừa nhìn thấy quỷ hồn kia, lập tức lệ rơi đầy mặt. Nhìn đứa bé trông giống Nhạc Viễn như đúc, cuối cùng lại chết non, trong lúc nhất thời bà ấy không biết phải dùng tâm trạng nào để đối mặt với nó.

"Con trai? Hừ, đừng nói dễ nghe thế, con của các người chỉ có một, chính là Nhạc Viễn, tôi chỉ là một cô hồn dã quỷ mà các người chưa từng gặp qua, khả năng đến sự tồn tại của tôi các người cũng không biết mà thôi."

Trên mặt con quỷ kia ngập tràn lệ khí, hoàn toàn không có chút nhân khí nào, loại quỷ này không dễ bị thuyết phục như vậy.

"Không, không phải như vậy. Từ khi mẹ biết trong bụng mẹ là cặp song sinh, mẹ và ba con đều rất vui mừng. Ba mẹ còn nghĩ sẵn tên cho các con rồi, tên con là Nhạc Tiến, nó là Nhạc Viễn. Ba mẹ chưa từng nghĩ đến việc làm chuyện có lỗi với đứa nào. Chỉ là ba mẹ không ngờ, con lại đột nhiên không còn nữa."

Mẹ Nhạc Viễn chậm rãi đến gần đứa bé kia, muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của nó.

Con quỷ tên là Nhạc Tiến này lùi về sau hai bước, trên mặt lộ ra từng luồng khí đen, diện mạo cũng trở nên dữ tợn. Nó nhìn về phía mẹ mình gào rú một tiếng, dọa cho bà ấy lùi về sau mấy bước.

"A a a a, ha ha ha ha, trên đời này lại có người mẹ nào sẽ sợ hãi con trai của mình sao?"

Khi nó thốt ra lời này, mẹ của Nhạc Viễn lập tức cảm thấy vừa rồi mình đã thất thố, lập tức đứng lại:

"Không phải, không phải mẹ sợ con, là mẹ..."

Mẹ Nhạc Viễn khựng lại, không biết phải trả lời đứa bé trước mặt mình – cũng là đứa con trai cho tới giờ bà chưa từng gặp mặt một lần này như thế nào. Bởi vì vừa rồi thực sự là bà đã sợ hãi, bà cảm thấy vừa rồi mình thực sự không xứng được gọi là mẹ.

"Đã nhiều năm như vậy, các người tìm đủ loại chùa miếu, đạo quán nổi danh không phải là vì đối phó tôi à? Bây giờ đã nhìn thấy tôi rồi, lẽ nào không muốn ra tay với tôi sao?"

Nhạc Tiến thu lại vẻ mặt vừa rồi, nhìn cha mẹ nó và hỏi.

"Con à, ba mẹ không muốn đối phó với con, ba mẹ chỉ muốn để anh trai con sống yên ổn hết cuộc đời này thôi."

Cha Nhạc Viễn lên tiếng.

"Tôi mới là anh trai!!" Nhạc Tiến đột nhiên quát lớn.

"Được được, con mới là anh trai. Nhưng mà trong chuyện này em trai con cũng không sai. Thậm chí nó còn không biết đến sự hiện hữu của con. Nếu nói thực sự là ai sai, thì đó chính là kẻ làm cha làm mẹ như ba mẹ sai rồi. Ba mẹ đã không bảo vệ con cho thật tốt, để con phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Nếu con muốn trút giận thì cứ trút lên người ba mẹ đi. Buông tha cho em trai con đi, nhiều năm qua con đã chịu bao nhiêu khổ sở, hãy để ba mẹ sang bên đó trả lại cho con!"

Những lời này của cha Nhạc Viễn quả thực cảm động lòng người. Tình yêu lớn nhất trên thế gian này không gì vượt qua được tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Chỉ có điều, nỗi oán hận của Nhạc Tiến đã chất chứa quá lâu, một chốc một lát không thể tiêu tan. Vừa nghe thấy ba mẹ mình nói thế, Nhạc Tiến đột nhiên phát cuồng dữ dội, móng tay dài ra hơn một tấc, bờ môi đen sì, hai con ngươi đỏ sọc như máu. Thân hình nó đột nhiên lóe lên, sau đó hai tay vươn ra bóp chặt lấy cổ của ba mẹ nó, rồi ép hai người họ lên tường.

"Được, các ngươi đã bảo muốn sang bên đó cùng với tôi, vậy tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của các người. Mười tám năm rồi, trọn vẹn mười tám năm. Mười tám năm qua, toàn bộ ấm ức mà tôi phải chịu, hôm nay đều sẽ trả hết lên thân hai người!"