Nghịch Tập Trong Văn Niên Đại

Chương 21: Hả lòng hả dạ

EDIT: HẠ

Dưới gốc cây hòe trước cổng thôn trở thành một tòa án tạm thời, chánh án là Cố Đại Hải và Diệp Trường Minh, bồi thẩm đoàn là toàn thể người dân trong thôn.

Mọi người xì xào bàn tán, rì rầm trao đổi.

“Lưu Thanh Sơn nói gã bị Lập Xuân đánh, thật hay giả thế?”

“Không biết, cứ nghe bọn họ nói trước đã.”

“Cần gì nghe, chắc chắn là Lưu Thanh Sơn muốn vu vạ cho Lập Xuân người ta, các bà thử nghĩ xem, Lập Xuân sao có thể đánh thắng Lưu Thanh Sơn được?”

Mọi người đang bàn tán sôi nổi, Cố Đại Hải đột nhiên cao giọng quát: “Tất cả im lặng cho tôi!”

Âm thanh hỗn loạn trong sân lập tức nhỏ lại.

Cố Đại Hải thấy cả nhà Cố Lập Xuân đều đến đông đủ, liền cau mày, lớn tiếng hỏi: “Lưu Thanh Sơn, cậu nói trước đi, Cố Lập Xuân đã đánh cậu ở đâu, đánh như thế nào?”

Lưu Thanh Sơn trông vô cùng thảm hại, đi đứng cà nhắc, nhe răng trợn mắt đi đến giữa sân, hung tợn trừng mắt với Cố Lập Xuân, sau đó mới nói: “Chính là nó, nó đánh tôi trong rừng, ra tay rất độc ác, còn bắt tôi tự mắng chính mình là súc sinh, tôi là trưởng bối của nó đấy, tôi thật sự chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngoan độc như vậy, nếu các người còn không quản, sau này nó sẽ trở thành mối họa của cả thôn chúng ta!”

Lưu Thanh Sơn vừa dứt lời, Cố Đại Giang lập tức nhảy ra phản bác: “Lưu Thanh Sơn, ông mẹ nó toàn nói hươu nói vượn, có ai thấy nó đánh ông không? Mồm của ông, ông muốn nói gì mà chẳng được, tôi còn có thể nói hôm qua ông đã xông vào nhà đánh tôi nữa đấy.” Nếu không phải vì Lưu Thanh Sơn muốn lừa tiền nhà ông ta, Cố Đại Giang cũng sẽ không ra mặt nói chuyện cho con sói mắt trắng này.

Điền Tam Hồng cũng đứng ra phụ họa: “Lưu Thanh Sơn, rõ ràng ông đang nói bậy, ai mà không biết Lập Xuân nhà chúng tôi là người thật thà có tiếng, nó sao có thể đánh ông được? Tôi thấy là do ông khó chịu chuyện phải đổi công việc với tôi, mấy ngày nay ông vẫn luôn nghĩ cách để trả thù nhà chúng tôi.”

Lưu Thanh Sơn soạt một cái lột áo trên của chính mình, để lộ vết thương trên người cho mọi người xem: “Các người nhìn đi, đều là do nó đánh. Nếu tôi nói sai nửa lời thì trời đánh chết tôi!”

Có người bước lên xem kỹ vết thương, nhưng chỉ nhìn thấy vài vết bầm tím, cũng không nghiêm trọng giống như lời Lưu Thanh Sơn nói.

Lại có người đề nghị gã cởi cả quần ra để kiểm chứng, đám phụ nữ có mặt ở đây đều mắng người kia là đồ không đứng đắn.

Cố Đại Hải dùng ánh mắt chán ghét liếc nhìn Cố Lập Xuân, lạnh giọng hỏi: “Lập Xuân, cháu nói đi? Cháu có đánh người hay không?”

Cố Lập Xuân không hề hoảng loạn từ tốn đáp: “Ai có mắt đều có thể thấy rõ sự chênh lệch thể lực giữa cháu và Lưu Thanh Sơn, cháu phải khỏe đến mức nào, Lưu Thanh Sơn phải yếu đến mức nào mới có thể bị cháu đánh thành như vậy?”

Mọi người lại bắt đầu rì rầm bàn tán.

“Đúng nha.”

“Tôi thấy là Lưu Thanh Sơn đánh Lập Xuân mới đúng đó.”



Cố Lập Xuân nói tiếp: “Lưu Thanh Sơn còn dính líu đến hai chuyện khác, một là trộm bắp, một là trộm người, chuyện nghiêm trọng như vậy ông ta không nhắc tới, chỉ chăm chăm nhằm vào cháu để chất vấn, rõ ràng là đang muốn đánh lạc hướng mọi người. Đây gọi là gì? Chính là coi cán bộ thôn và quần chúng nhân dân trở thành lũ ngốc để giở trò, mọi người đừng mắc bẫy ông ta!” Ý của cậu chính là, tất cả mọi người ở đây, ai tin Lưu Thanh Sơn người đó là kẻ ngốc.

Quả nhiên, thôn dân bị lời nói của cậu khơi dậy tức giận, thi nhau mắng Lưu Thanh Sơn.

“Được lắm họ Lưu kia, muốn chơi chúng tôi hả.”

“Bắt hắn khai thật chuyện trộm ngô, trộm người đi!”

“Đúng vậy đúng vậy, xem lần này ai còn dám bao che cho hắn!”



Diệp Trường Minh thấy tình thế đã chín muồi, liền nhanh miệng nói trước Cố Đại Hải: “Lưu Thanh Sơn, ông khai thật chuyện trộm ngô và chuyện trộm người đi.”

Lưu Thanh Sơn đột nhiên ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết: “Tôi oan quá mà, tôi bị Cố Lập Xuân đánh hôn mê, tỉnh lại thì đã ở ruộng bắp, tôi đâu có trộm gì!

Diệp Trường Minh nói: “Nhưng mọi người đều tận mắt nhìn thấy trong tay ông có bắp ngô, còn có cả quần áo của phụ nữ.”

“Không phải tôi, tôi không có!” Lưu Thanh Sơn sống chết không nhận.

Nhưng gã chối cãi cũng vô dụng, vì có cả nhân chứng và vật chứng, gã không thể chối tội.

Lưu Thanh Sơn tức đến đỏ bừng mặt, mồ hôi vã ra như tắm. Đến tận hôm nay, gã mới thực sự nếm được cảm giác bị người ta vu oan, trước kia đều là gã giở trò rồi đổ oan cho người khác, không ngờ hôm nay gã lại phải tự mình nếm trải, gã hận Cố Lập Xuân đến tận xương tủy.

Đúng lúc gã đang không biết xoay xở ra sao, giữa đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Cha, chú Trường Minh, con có thể làm chứng cho Lưu Thanh Sơn.”

Mọi người quay đầu nhìn, người vừa nói là Cố Kinh Chập, bên cạnh hắn còn có một người đàn ông anh tuấn, cao lớn như tùng, người nọ đúng là Giang Mục.

Cố Kinh Chập liếc mắt nhìn Cố Lập Xuân đang ung dung tự tại, rồi nói tiếp: “Sáng nay đúng là con đã thấy Cố Lập Xuân và Lưu Thanh Sơn ở rừng cây bên kia.”

Giang Mục cũng đứng ra, hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy. Lúc ấy, Lưu Thanh Sơn đang đuổi đánh Cố Lập Xuân, Cố Lập Xuân chạy vào trong rừng.”

Hiện trường bỗng lặng đi trong giây lát, sau đó lập tức ồn ào hẳn lên.

Lưu Thanh Sơn thấy Cố Kinh Chập chịu đứng ra làm chứng cho mình, trong lòng lại dấy lên hy vọng.

Cố Lập Xuân liếc nhìn hai người nọ, lẽ nào người theo dõi cậu hôm nay là hai người này?

Chờ mọi người yên tĩnh lại đôi chút, cậu mới lên tiếng hỏi: “Tôi muốn hỏi Cố Kinh Chập một câu, nếu anh thấy Lưu Thanh Sơn đang đuổi đánh tôi, mà tôi chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi vừa mới khỏi bệnh, hơn nữa tôi còn là em họ của anh, vậy vì sao lúc ấy, anh lại không đi lên giúp tôi? Cho dù không giúp, anh gọi người giúp tôi cũng được, vì sao anh lại không làm gì cả?”

Câu hỏi này đâm trúng điểm yếu.

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy có lý, sao Cố Kinh Chập lại có thể làm ra việc như vậy?

Cố Kinh Chập khựng lại một giây, sau đó cố tỏ ra bình tĩnh đáp: “Tôi không thấy hai người đánh nhau, tôi tưởng hai người chỉ đang đùa giỡn.”

Cố Lập Xuân cười lạnh nói: “Lưu Thanh Sơn là một người đàn ông ba mươi tuổi, chứ không phải đứa trẻ ba tuổi, anh nghĩ ông ta sẽ đùa giỡn với tôi sao? Cố Kinh Chập, anh không phải là người thông minh nhất trong thôn hả? Vậy là trí thông minh của anh có vấn đề, hay là lời nói của anh mới có vấn đề?”

Mọi người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cố Kinh Chập.

Cố Kinh Chập bị Cố Lập Xuân chèn ép đến mức không phản bác được, Cố Đại Hải vừa định nói gì, giọng nói dễ nghe của Giang Mục lại vang lên: “Lúc ấy Kinh Chập muốn đi lên giúp cậu, là tôi đã ngăn cậu ấy lại.”

Hắn nhìn Cố Lập Xuân, giọng điệu thong thả nhưng đầy khí thế: “Cậu dám chống đối bác Cố, còn hãm hại cả nhà bọn họ, tôi chỉ muốn hỏi một câu, người như cậu đáng để Kinh Chập giúp đỡ sao? Cậu ấy muốn lấy ơn báo oán, nhưng tôi không cho phép.”

Cố Lập Xuân liếc mắt nhìn Giang Mục một cái, thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn, khí thế áp đảo, không hổ là người đàn ông của vai chính. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cậu, nên phản bác thì vẫn phải phản bác.

Cậu khẽ cười khẩy một tiếng: “Ồ, còn lấy ơn báo oán? Nếu Cố Kinh Chập thật sự muốn giúp tôi, chỉ cần hô to một tiếng là được, còn cần phải xin ý kiến của anh sao? Anh ta chẳng qua là muốn dựng cho chính mình một hình tượng tốt đẹp, nhưng lại muốn anh đứng ra ngăn cản, hai người các anh đúng là rất xứng, một người bụng dạ khó lường thích chơi trò khôn vặt, một người không có đầu óc mà mù quáng tin tưởng, một người dám diễn một người dám tin, thật sự là trời đất tạo nên một đôi.”

Nói xong Cố Lập Xuân còn khẽ thở dài một tiếng: “Tưởng mình thông minh lắm, hóa ra cũng chỉ có thế này?”

Giang Mục: “…”

Cố Kinh Chập sắc mặt trắng bệch.

Thôn dân bên cạnh lại là hai mặt nhìn nhau.

Cố Đại Hải vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, ông ta cố ý ho khan hai tiếng để nhắc nhở mọi người rằng mình sắp lên tiếng.

Cố Lập Xuân sao có thể cho ông ta cơ hội, nơi này chính là sân khấu của cậu.